Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 822: Nhã Hương Hoàn Hồn (hạ)

Chương trước: Chương 822: Nhã Hương Hoàn Hồn



Từng ngày trôi qua như vậy, tới ngày thứ bảy, vào giờ nhất định. Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cùng Thủy Ngọc Tiên Tử bất đầu thi pháp cứu Nhã Hương.

Dư Tắc Thành và lão điên chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi kiểu này vô cùng đau khố, thời gian trôi qua thật chậm. Ban đầu Dư Tắc Thành còn nôn nóng như lửa đốt, sau đó trấn tĩnh tâm thần, không nghĩ tới chuyện của Nhã Hương nữa, bắt đầu tập trung tu luyện kiếm thuật, lãnh ngộ thâm sâu.

Dư Tắc Thành ôn lại kiếm thuật của mình một lượt, từng chiêu từng thức giống như đã trài qua tôi luyện trăm ngàn lần, bàn lãnh thâm hậu, tuyệt đối không phạm phải bất cứ sai lầm nào. Hắn suy diễn biến hóa kiếm ý nằm trong kiếm thức, thông suốt cùng thần ý của bàn thân đến cực điểm.

Đây là đặc điểm của Dư Tắc Thành, chỉ cần có chút thời gian trống là hắn tranh thủ nghiên cứu. Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị sẵn sàng, bảo kiếm do mài nên mới bén, hoa mai nhờ lạnh tỏa hương thơm.

Người đời chỉ nhìn thấy Dư Tắc Thành có kiếm pháp siêu quần xuất chúng, nhưng không biết hắn khổ luyện tới mức nào. Bất cứ lúc nào Dư Tắc Thành cũng tranh thủ luyện kiếm như vậy, chỉ có kiên trì mới có thê gật hái thành công, đây mới là nền tàng cho hết thày.

Thời gian dần dần trôi qua, ba canh giờ sau, cửa pháp trận mờ ra, Thủy Ngọc Tiên Tử từ bên trong đi ra:

- Mệt chết ta rồi, hoàn hồn thành công, Nhã Hương tỷ tỷ của ngươi đã sống lại, ngươi vào xem đi.

Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cũng toát mồ hôi toàn thân, nói với Dư Tắc Thành:

- Coi như không nhục mệnh, đã cứu sống được nàng, bất quá Dư thí chủ hãy tự giải quyết, ta phải đi đây.

Dứt lời, Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật xoay người rời đi, lão điên đưa tiễn lão, Dư Tắc Thành thong thà bước vào trong trận.

Nhã Hương nằm trên giường, đầu tóc rối tung, vẫn còn đang hôn mê chưa tinh.

Dư Tắc Thành tới ngồi bên cạnh nàng, lặng lẽ chờ đợi. Thời gian trôi qua đã ba canh giờ, Dư Tắc Thành lặng nhìn Nhã Hương, không khỏi nhớ lại khoảnh khắc mê hồn khi trước, tuy rằng không phải mình khống chế, nhưng có khả năng Nhã Hương đã mang giọt máu của mình. Vậy mình phải làm sao, phải đối mật với Nhã Hương tỷ thế nào đây...

Ba canh giờ sau, Nhã Hương dần dần tỉnh lại, nàng ngơ ngác nhìn hết thày xung quanh, sau đó nói với Dư Tắc Thành:

- Cảm tạ đệ, Tiểu Dư tử, cảm tạ đệ đã cứu ta. Giỏi lấm, đã thành Nguyên Anh. không phụ kỳ vọng năm xưa ta dành cho đệ.

- Những chuyện xảy ra thày ta đều biết, ta giống như một kè bàng quan nhìn hết thày, nhưng không thể cử động, không thể kêu lên, chỉ có thể trơ mất mà nhìn. Hiện tại rốt cục thân thể đã thuộc về ta, khôi phục bình thường trở lại, cảm tạ đệ, Tiểu Dư tử.

Dư Tắc Thành nói:

- Không cần cảm tạ đệ, nếu năm xưa không nhờ tỷ giúp, đệ cũng không được tham gia Đại Hội Thăng Tiên, cũng không có được hôm nay, thật ra là đệ cảm tạ tỷ mới phải.

Nhã Hương nói:

- Trong ký ức của ta, đệ bị Hiên Viên kiếm phái mang đi, sau đó ta hoàn toàn mất đi ký ức. Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, đệ sống ra sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đã hơn tám mươi năm. khi ấy...

Hai người bất đầu tâm sự một lúc lâu, sau đó Dư Tắc Thành chợt hôi:

- Nhã Hương tỷ, tỷ có biết Ngữ Điệp ở đâu không?

Nhã Hương đáp:

- Ngày ấy xảy ra chuyện, ta và nàng bị bọn chúng bất đi. Khi đó chúng vừa trở lại thế giới Thương Khung, Chư Nhược Không Vô tông ngăn càn bọn chúng tử trận hết sạch. Ngữ Điệp cùng một số đạo hữu bị bọn chúng đưa đi, nghe nói là mang về sào huyệt của bọn Thích Đề Hoàn Nhân, ôi, xem ra dữ nhiều lành ít...

Không ngờ số phận Ngữ Điệp lại là như vậy, Dư Tắc Thành không khôi cảm thấy tê tái trong lòng. Nàng là nữ nhân đầu tiên của mình, đáng tiếc sẽ không bao giờ gặp nữa...

Hai người tiếp tục hàn huyên, dần dần Nhã Hương cảm thấy hoi mệt, Dư Tắc Thành đứng lên định rời khôi, chợt nghe Nhã Hương nói:

- Tắc Thành... Tắc Thành này... Ta có thể nhờ đệ giúp một chuyện được chăng? Đệ hãy giúp ta tìm một người, là Diệu Hóa tông Phong Trần Tử, lúc ta bị bất, y đã đạt tới cảnh giới Kim Đan. hiện tại có lẽ đã là Nguyên Anh Chân Quân.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt:

- Diệu Hóa tông Phong Trần Tử ư?

Nhã Hương hạ giọng:

- Đạo hiệu của ta không phải là Nhã Hương, Nhã Hương chỉ là tên già mà ta dùng khi thí luyện. Đạo hiệu của ta là Hương Phi Tiên Tử. nếu đã là phi, tất nhiên phải có lão công. Phong Trần Tử chính là lão công của ta, ta và y chính là đạo lữ.

Vừa dứt lời, Dư Tắc Thành kinh ngạc sững sờ, ngây dại hồi lâu mới lắp bắp thốt:

- Nhưng tỷ... tỷ vẫn còn là xử nữ...

Sắc mật Nhã Hương đõ bừng:

- Đừng nhắc tới chuyện giữa hai ta nữa, bất quá ta là hương phi của Phong Trần Tử, cũng giống như ta giúp đệ, y cũng giúp ta, ta mới có thể bước lên tiên lộ. Đây là sự thật, vĩnh viễn không thể nào thay đổi, cho nên ta van đệ, hãy giúp ta tìm y.

Sắc mật Dư Tắc Thành lúc này trở nên tái nhợt, nhớ lại năm xưa quà thật Thạch Đại phu từng gọi Nhã Hương bằng Hương Phi Tiên Tử. Khi đó mình hết sức ngạc nhiên, hiện tại mới biết rõ ngọn nguồn, bèn nói:

- Được rồi, xin Nhã Hương tỷ bất tất phải nhọc lòng, chuyện tỷ dặn dò, đệ nhất định sẽ làm được.

Dứt lời, Dư Tắc Thành lập tức rời khôi nơi này, Nhã Hương nhìn theo bóng hắn. nỡ một nụ cười thê thảm, khẽ lẩm bẩm:

- Cảm tạ Tiểu Dư tử. nhưng ta không thể làm liên lụy đệ, ta sẽ không làm đệ khó xử, xin hãy tha thứ cho ta...

Thủy Ngọc Tiên Tử đột ngột xuất hiện trong phòng, hỏi:

- Quyết định rồi sao?

Nhã Hương gật gật đầu:

- Vãn bối biết, bọn chúng sẽ không vì Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc diệt vong mà tha cho vãn bối, thà rằng giết lầm chứ không thà lầm, đó là đạo lý, bất quá vãn bối cũng sẽ không buông tay chịu trói.

Thủy Ngọc Tiên Tử nói:

- Tốt lấm. ngươi hiểu được như vậy là tốt.

Nhã Hương cố sắng đứng dậy, hành lễ với Thủy Ngọc Tiên Tử:

- Bái kiến sư phụ.

Thủy Ngọc Tiên Tử nói:

- Hai ta đều là những kè đáng thương, giúp con cũng là giúp cho ta vậy, hy vọng sau này hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của con.

Nhã Hương cười bình thản:

- Chỉ cần hắn sống tốt. hay nhất là vĩnh viễn hắn không biết chuyện này.

Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng buồn bực, ra neoài. Rốt cục từ đâu chui ra một tên Phong Trần Tử, khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy khó chịu vô cùng, vất vả bấy lâu, rốt cục chỉ là bất tép nuôi cò.

Bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, mục đích của minh không phải là báo đáp Nhã Hương tỳ sao? Mấy ngày nay đại chiến, vô tình mình xem nàng là của minh, thật ra nàng có tự do của nàng, có cuộc sống của riêng nàng, như vậy mới thật là nàng.

Chỉ cần Nhã Hương tỷ cỏ cuộc sổng tốt, vậy mình đã không phí công vô ích. Phong Trần Tử. ta đi tìm ngươi, nếu tương lai ngươi làm chuyện có lỗi với Nhã Hương tỷ, dù phải san bằng Diệu Hóa tông, cũng không ai có thê cứu được ngươi.

Dư Tắc Thành chậm bước đi ra, phía sau hắn. một nữ tử áo xanh cũng chậm rãi đi tới.

Dư Tắc Thành ra ngoài ban công ngắm núi xanh nguy nga hùng vĩ. Sơn mạch kéo dài xa tít tắp, sông lớn vất ngang, đất trời mênh mông rộng lớn, muôn hình vạn trạng. Lúc này trời chiều đã ngã về Tây, nắng vàng rực rỡ.

Bao nhiêu buồn bực trong lòng hắn lập tức tiêu tan, như vậy cũng tốt, tâm nguyện của

Nhã Hương tỷ cũng là tâm nguyện của mình, nàng vui là mình cũng thấy vui.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, đứng trên đài cao nhìn ra xa, lặng lẽ cảm ngộ, sau đó bất đầu nghiên cứu Kiếm Đạo của mình.

Chỉ có một đời, chỉ có một kiếm, một kiếm trong tay, mới có tự do.

Cho nên không có lúc nào để kiếm rời tay, có chút thời gian rành bèn tranh thủ luyện kiếm. Lúc luyện kiếm là lúc Dư Tắc Thành quên đi phiền não, không còn nỗi buồn, chỉ còn mỗi kiếm mà thôi.

Dư Tắc Thành lặng lẽ luyện kiếm, bời vì hiện tại là lúc hoàng hôn, vừa hay mình có thể dung nhập đạo Tịch Dương vào trong Kiếm Cưu Kiếm Đạo.

Dư Tắc Thành cảm nhận đạo Tịch Dương, chậm rãi tụ tập lại, dung nhập vào trong Kiếm Đạo.

Kiếm Cưu Kiếm Đạo của hắn thật ra là Kiếm Đạo dung hợp tổng quát. Hiên Viên Lục Kiếm. Cưu Kiếm thuật, nguyên lực Ngũ Hành. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, bảy loại lực Thiên Đạo, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật... hết thày pháp thuật pháp quyết mà Dư Tắc Thành biết được dung hợp lại với nhau, mới hình thành Kiếm Đạo thứ nhất là Kiếm Cưu Kiếm Đạo.

Có thể nói vạn pháp hợp nhất, vạn kiếm quy nhất, tố bàn quy nguyên. Kiếm Đạo này đại biểu cho hết thày của Dư Tắc Thành, cũng có thể nói là đạo pháp tự nhiên.

Băng Tuyết Kiếm Đạo coi Kiếm Cưu Kiếm Đạo là nền tàng, là thân cây, từ đó mọc ra một nhánh, chuyên về Hàn Băng, là Kiếm Đạo thứ hai.

Kiếm Cưu Kiếm Đạo và Băng Tuyết Kiếm Đạo hỗ trợ lẫn nhau, hiện tại Dư Tắc Thành đã đi đến giai đoạn tìm kiếm sơ hở của đối phương, sau đó phát triến xoáy sâu vào đó. Băng Tuyết Kiếm Đạo vô hình vô ánh nháy mất đóng băng đối phương, Kiếm Cưu Kiếm Đạo chỉ cần có một cơ hội nhô là có thê đánh chết đối phương. Mấy ngày trước đây cũng nhờ như vậy, mới có thể giết chết hai tên Nguyên Anh Chân Quân.

Thật ra Dư Tắc Thành còn có thể dung hợp Vạn Niên Mộc Tâm, sinh ra Kiếm Đạo thứ ba, nhưng hắn vẫn không làm như vậy, bời vì chưa đến lúc.

Cho nên chuyện hiện tại Dư Tắc Thành cần làm là dung nhập đạo Tịch Dương vào trong Kiếm Cưu Kiếm Đạo của mình.

-o0o-

Loading...

Xem tiếp: Chương 823: Thân Kiêm Tại Đây

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hách Liên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 22




Tình Nhân Giao Dịch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Tháng Sáu trời xanh lam

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22