Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 822: Nhã Hương Hoàn Hồn

Chương trước: Chương 821: Hợp Nhât Hai Kiêm Đạo



Người nọ thấy Dư Tắc Thành bấc thang cho y hạ đài, đành buông tiếng than dài:

- Ta không phải đối thủ của ngươi, ta cũng đi...

Sau đó hóa thành một đạo hồng quang, nháy mất độn xa. Dư Tắc Thành đưa mất nhìn toàn trường, lên tiếng nói:

- Còn ai muốn tranh đoạt cùng ta nữa chăng, nếu không, coi như trận chiến này kết thúc. Nói cách khác, ta tuyên bố đại hội Phượng cầu Hoàng lần này chấm dứt.

Dư Tắc Thành hôi liền ba lượt, không nghe ai trả lời, quà thật là một kiếm nơi tay, vạn người cúi đầu. ngạo mạn càn khôn, xin hôi thiên hạ ai kè anh hùng. Dư Tắc Thành xoay người nhìn về phía kè chủ trì:

- VỊ huynh đệ này, có lẽ ngươi nên tuyên bố đại hội kết thúc tại đây...

Người chủ trì thấy tình cảnh này không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng nhìn về một phía, chờ đợi chường môn hạ lệnh.

Dư Tắc Thành cũng không nôn nóng, chỉ lặng lẽ chờ đợi. cần gì phải nôn nóng một giờ nửa khắc, không phài nàng đã bảo ta chờ một tháng sao, còn bảo ta tham gia đại hội Phượng Cầu Hoàng. Được, ta đã làm rồi, khiến cho đại hội của nàng phải hoàn toàn chấm dứt.

Đúng lúc này, thình lình có người lên tiếng nói:

- Chờ một chút, để ta gặp gỡ Diệt Độ Chân Quân!

Giọng này trong trèo oanh vàng, chính là Thanh Y Tiên Tử duyên dáng yêu kiều vừa thốt.

Nàng đang chậm rãi đi tới, mất nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, lòng cảm thấy vui mừng không nói nên lời. Mỗi nữ nhân đều có giấc mộng trong lòng, rằng sẽ có một vị anh hùng cái thế xuất hiện, vì mình đánh bại tất cả cường địch, sau đó mang theo mình rời đi.

Người này chính là hoàng tử bạch mã của mình, vì mình mà một mình đại chiến bảy Nguyên Anh Chân Quân, đạt được toàn thắng, vốn nàng đang do dự không biết chọn ai trong bảy người này, hiện tại Dư Tắc Thành xuất hiện, không cần suy nghĩ gì nữa, hắn chính là hoàng tử bạch mã của mình.

Càng nhìn Dư Tắc Thành, nàng càng cảm thấy thích, cho nên cố ý đánh một trận cùng hắn. giữ gìn tự trọng của mình, tránh cho Dư Tắc Thành coi thường mình.

Đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông tinh thông tâm lý người ta, cho nên nàng mới chậm rãi bước ra.

Thanh Y Tiên Tử tiến tới từng bức một, tiện tay tháo trâm ngọc cài đầu xuống, xòa tóc tung bay. Mật đất bằng đá cấm thạch bóng loáng như sương, soi bóng một nữ nhân dung nhan tuyệt mỹ.

Lưu hỏa trong trận chiến vừa rồi vẫn chưa tan hết. hình thành một vòng lửa li ti xung quanh nàng, càng làm nổi bật nhan sắc tuyệt trần, thêm phần bất mất.

Nàng chậm rãi chúc câu vạn phúc, nói với Dư Tắc Thành:

- Diệt Độ Chân Quân, thiếp thân muốn thử, xin Chân Quân thủ hạ lưu tình.

Dư Tắc Thành nhìn nàng một cái, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Chẳng qua nàng muốn biêu hiện một chút bàn lãnh của mình, thê hiện giá trị của mình, tránh cho bị Dư Tắc Thành khinh thường. Bất quá nàng đã thấy mình đại chiến bảy Nguyên Anh Chân Quân mà vẫn muốn ra tay thử, nhất định có chút thực học, thử thì thử vậy.

Dư Tắc Thành bèn đáp:

- Mời xuất thủ. chỉ cần ngăn được ba kiếm của ta. ta sẽ lập tức rời đi.

Thanh Y Tiên Tử chỉ mim cười, phía sau nàng xuất hiện một chiếc kén ánh sáng xanh nhạt đang kéo ra từng đường tơ. Từng chùm tia sáng xanh nhạt như tơ theo hai tay nàng tuôn ra không dứt. Những tia sáng này mành mai như tóc, mềm mại như không.

Những tia sáng như tơ này là do mái tóc của nàng biến thành, toát ra thanh quang chói lọi, tuôn trào hết đợt này tới đợt khác, chỉ sau một lúc đã tràn ngập hội trường.

Những tia sáng xanh này thiên biến vạn hóa, phiêu hốt bất định, như sương như khói, như nước chày xuôi, óng ánh hào quang. Nhìn thấychúng, Dư Tắc Thành khẽ cau mày, chẳng trách nàng dám khiêu chiến với mình, những tia sáng như tơ này rõ ràng ân chứa hai loại lực Thiên Đạo, một là lực Băng Sương, loại kia là lực Thời Gian. Hơn nữa còn chiếc trâm kia không thể coi thường, lúc đối phương bị những tia sáng này quấn lấy, chỉ cần động tác hơi khựng lại, nháy mắt trâm này sẽ hóa thành vô hình kiếm, chém giết đối phương. Bảy tên Nguyên Anh Chân Quân vừa rồi không có ai là đối thủ của nàng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. nhìn mỹ nữ đẹp như tiên trước mật, không nhịn được cất cao tiếng hát.

- Mười dặm trường đình sương giăng giăng, tóc xanh đầu bạc đã bao năm.

Kiếp này dù thác không hối hận. nếu hữu duyên xin hẹn kiếp sau.

Cười như hoa nỡ bao lưu luyến, dung nhan như ngọc bấy triền miên.

Tình nồng xa tít tương tư nhạt, tự tại Bồng Sơn múa như tiên.

Những tia thanh quang đầy trời quét về phía Dư Tắc Thành, hắn vẫn không nhúc nhích, đưa mất nhìn quang ánh rợp trời, miệng vẫn hát vang. Tới chữ tiên cuối cùng, lập tức hào quang màu trắng bạc hiện lên. Thanh quang gặp hào quang màu trắng bạc này lập tức đứng yên bất động, tất cả bị đóng băng chặt cứng.

Trong khoảnh khắc những tia thanh quang này bị đông cứng, Thanh Y Tiên Tử chợt động, nhanh như điện chớp, trâm ngọc kia hóa kiếm, xuất ra một kiếm.

Động tác của nàng có thể nói thần tốc đến cực điểm, nháy mất chợt lóe, khiến cho tất cả mọi người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi. Kiếm quang đột ngột kia không có mấy người có thê ngăn nổi. Kiếm này hết sức tự nhiên mà giản dị, nắm chắc hết thày mọi biến hóa của Dư Tắc Thành, khiến cho hắn muốn tránh cũng không thể được.

Dư Tắc Thành không tránh, dường như hắn đã biết trước hết thày. Tay phải hắn thoáng động, nhanh chóng chộp lấy chiếc trâm ngọc của Thanh Y Tiên Tử giữa không trung, sau đó nhanh như chớp vọt tới sát người nàng, cài trâm trở lại lên tóc nàng.

Dư Tắc Thành không dùng tới công kích, hành động cử chỉ của hắn lộ vẻ ung dung tiêu sái, tay áo phất phơ như đằng vân giá vũ, lộ vẻ phiêu hốt như tiên.

Một trào đoạt trâm, tước lấy vũ khí của đối phương chỉ trong nháy mất, nhìn như bình thường nhưng thật sự hết sức diệu kỳ. Sau khi đoạt xong cắm lại trên tóc đối phương, động tác nhẹ nhàng khôn tà, mang theo vẻ bình tĩnh ung dung. Trong khoảnh khắc này, Thanh Y Tiên Tử đã hoàn toàn bị Dư Tắc Thành chinh phục, mê mẩn thần hồn.

Nháy mất tất cả tia sáng xanh kia biến mất, Thanh Y Tiên Từ ngây ngốc nhìn Dư Tấc

Thành, trong mất đầy vẻ si mê.

Dư Tắc Thành nhìn nàng cười nói:

- Có lẽ không cần tỷ thí nữa phải không?

Sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy Ngọc Tiên Tử ngoài xa:

- Phải chăng đại hội Phượng cầu Hoàng này đã có thể kết thúc?

Thủy Ngọc Tiên Tử buông tiếng than dài, khẽ gật gật đầu với người chủ trì, lập tức y lớn

tiếng quát:

- Các vị khách nhân, bời vì hôm nay có chuyện xảy ra đột ngột, lần đại hội Phượng cầu Hoàng này tới đây là kết thúc, xin các vị thứ lỗi...

Vốn y nói như vậy là sợ bị mọi người lớn tiếng thóa mạ, nào ngờ xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả tu sĩ tham gia đại hội lần này tô ra cao hứng vô cùng.

Đáng giá. thật là đáng giá, đại chiến hôm nay lấy một chống bảy, giết chết hai Nguyên Anh Chân Quân. Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Chân Quân thật sự là hùng mạnh, ôm mỹ nhân về. Đại chiến hôm nay xem quá đã, còn thích thú hơn là tỷ thí luyện đan.

Tiếng vỗ tay vang rền, Dư Tắc Thành ôm quyền đáp lễ bốn bên, sau đó lại đưa mất nhìn Thủy Ngọc Tiên Tử.

Thủy Ngọc Tiên Tử gật gật đầu ra hiệu với hắn. Dư Tắc Thành lập tức bước nhanh tới, cùng Thủy Ngọc Tiên Tử biến mất.

Từ nãy tới giờ, Dư Tắc Thành không hề liếc nhìn Thanh Y Tiên Tử lấy một lần. Ban đầu Thanh Y Tiên Tử còn ngượng ngùng xấu hố, chờ đợi Dư Tắc Thành đến với nàng, nhưng lại phát hiện chẳng những Dư Tắc Thành không đến, mà còn không liếc nhìn nàng lấy một lần, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong mất hắn quà thật không có nàng, lập tức Thanh Y Tiên Tử cảm thấy đau khổ trong lòng, ngây người oán hận nhìn theo bóng Dư Tắc Thành biến mất.

Dư Tắc Thành theo Thủy Ngọc Tiên Tử tiến vào nội điện Cực Lạc Tiêu Hồn tông, nơi này người ngoài không thê tiến vào.

Thủy Ngọc Tiên Tử nhìn Dư Tắc Thành đầy ẩn ý:

- Giỏi cho tên tiểu tử này, dám phá hoại đại hội Phượng cầu Hoàng của ta như vậy, ngươi có biết đã làm cho ta tổn thất bao nhiêu không?

Dư Tắc Thành cười nói:

- Tiền bối, là ngài bảo vãn bối tham gia một lần, vãn bối vì quá nôn nóng nên tham gia ngay tức khắc, kết quà thành ra cục diện như vậy. Nếu tiền bối có tổn thất xin cứ nói, tiểu tử sẽ bồi thường.

Thủy Ngọc Tiên Tử thản nhiên nói:

- Ta cũng không tính toán chút tổn thất nho nhô như vậy, bất quá vừa rồi tân khách vỗ tay khi chấm dứt đã nhắc nhỡ cho ta. cho tới bây giờ, đại hội Phượng cầu Hoàng hơi tao nhã. xem ra cần một ít máu tươi như vậy mới có thể kích thích mọi người.

- Bất quá phí chữa trị lần này không thể thiếu. Phi kiếm cửu giai Thái Át Phân Quang kiếm, còn năm món pháp bảo kia nữa phải đê lại cho ta, như vậy có người tới hôi, ta cũng có cái để trà lời.

Dư Tắc Thành lập tức đưa hết số phi kiếm pháp bảo này cho Thủy Ngọc Tiên Tử, chỉ cần Nhã Hương được chữa khôi, hết thày đều đáng giá. Bão vật này cầm chưa nóng tay đã phải giao ra, hơn nữa Thôn Nhật Mê Hồn Bôi của mình. Thủy Ngọc Tiên Tử không nhắc tới, xem ra nó cũng ra đi mãi mãi không về. Bất quá vì Nhã Hương, hết thày đều đáng giá.

Sau khi tiến vào nội điện, Thủy Ngọc Tiên Tử hành sự vô cùng dứt khoát, nàng và Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật bất đầu bố trí pháp trận, chuẩn bị hết thày.

Thủy Ngọc Tiên Tử có thể hoàn hồn lại cho Nhã Hương, Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật có thể duy trì thần hồn cho nàng không bị tiêu tan trong quá trình hoàn hồn. Hai người bọn họ pháp lực vô biên, nói về phương diện thần hồn, trên thế giới Thương Khung này bọn họ là nhân sĩ đứng đầu.

Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, học tập phương pháp vận chuyển pháp thuật của bọn họ, năng nhặt chặt bị.

-o0o-

Loading...

Xem tiếp: Chương 822: Nhã Hương Hoàn Hồn (hạ)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chuyện con mèo dạy hải âu bay

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 11




Airhead 1

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 29


Thợ Săn ♥ Alpha

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 50