Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 613: Chiến Bàn Cổ Phủ

Chương trước: Chương 612: Hồng Hoang Vệ Lam Giáp



Biến hóa này khiến cho năm người còn lại đồng thời phát ra tiếng thở dài kinh ngạc.

Nhất Tâm Chân Nhân hỏi:

- Đây là lực lượng gì vậy? Là lực Kiếm Cưu kia mà, nhưng vì sao lại hoàn toàn khác với lực Kiếm Cưu của chúng ta?

Năm vị Kim Đan Chân Nhân này đều là Kim Đan Chân Nhân cảnh giới Long Hổ, tu luyện đã mấy trăm năm trở lên, tinh thông Lục Kiếm. Tất cả đều có thể dùng Lục Kiếm hóa cưu, kiếm cưu của bọn họ cũng là Cưu Kiếm Thuật hùng mạnh vô cùng. Hơn nữa ở một mức độ nào đó, lực Kiếm Cưu kết hợp với đặc điểm riêng của từng người bọn họ phải hùng mạnh hơn nhiều so với lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành.

Kiếm cưu do bọn họ biến thành con nào con nấy vô cùng hung ác, hoặc kim trảo, hoặc bạch vũ, hoặc thanh dực, thật sự là khác một trời một vực so với kiếm cưu béo ú của Dư Tắc Thành.

Nhưng lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành lại giống như kiếm cưu Hồng Hoang, tuy rằng bề ngoài to béo trông có vẻ yếu ớt, nhưng bên trong nó hùng mạnh vô cùng, có được lực Thiên Đạo Hồng Hoang hùng mạnh tới mức đáng sợ. Đó chính là kiếm cưu vào thời Hồng Hoang, lấy rồng làm thức ăn, coi đại bằng như địch.

Mà kiếm cưu bọn họ hóa ra cũng giống như kiếm cưu trong rừng núi đã thoái hóa thành chim cưu tầm thường, chỉ có được vẻ ngoài hung hăng lợi hại, nhưng đã kém kiếm cưu Hồng Hoang một bậc, không có được lực Thiên Đạo Hồng Hoang đáng sợ.

Lần này kiếm cưu hợp lại đã khiến cho cả năm người vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra. Bất ngờ lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành bắt đầu khuếch tán, truyền sang năm người còn lại, nháy mắt dung nhập vào lòng bọn họ.

Đồng thời vết kiếm khắc trên đá của Trung Hưng Tổ Sư trước kia hiện đang nằm trong thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành đột ngột phát ra một đạo hào quang. Theo đạo hào quang này, Tâm Ma Tàn Ảnh trên kiếm cưu béo ú tựa như thoáng động, nháy mắt một đoạn tâm pháp không kềm được lan ra, hóa thành thần thức truyền vào lòng năm người kia. Đoạn tâm pháp này vừa lưu chuyển, lập tức năm người kinh ngạc sững sờ, hình ảnh kiếm cưu béo ú lập tức xuất hiện trong lòng bọn họ.

Lúc này đại trận kiếm cưu đã tan rã, cả năm người đều đang cảm ngộ phương pháp vận chuyển lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành truyền cho. Ai nấy đều đã tu tiên mấy trăm năm, tốn biết bao tâm huyết vào kiếm cưu, nay được Dư Tắc Thành truyền tâm pháp kiếm cưu cho, lập tức lãnh ngộ. Người đầu tiên hiểu rõ được lực Kiếm Cưu Hồng Hoang này chính là Nhất Tâm Chân Nhân, sau đó lục tục Tứ Duy Chân Nhân, Thanh Âm Chân Nhân cũng hiểu rõ được lực Kiếm Cưu này, ai nấy bật cười ha hả vô cùng hớn hở.

Nhất Tâm Chân Nhân quay sang vái dài Dư Tắc Thành:

- Cảm tạ hiền diệt truyền pháp.

Dứt lời ông bèn dùng lực Kiếm Cưu Hồng Hoang xuất ra Kiếm Ngưng Lão. Bốn người còn lại cũng vái Dư Tắc Thành một vái, sau đó sử dụng lại Hiên Viên Lục Kiếm, lập tức một kiếm cưu mới sinh ra trên không.

Nhìn lại đại trận kiếm cưu mới của sáu người bọn họ, rõ ràng đã biến thành một kiếm cưu béo ú, dáng vẻ ngây thơ tự nhiên, hết sức vô hại.

Nhưng lúc nó bay lượn trên không, thiên địa dường như phải lay động theo nó. Một luồng lực Thiên Đạo đáng sợ từ trên trời hạ xuống, chui vào trong kiếm cưu này.

Lực lượng đã tụ tập, đột ngột Dư Tắc Thành điều khiển kiếm cưu phóng về phía vùng đất hóa biển. Theo đường bay của hắn, một đạo hào quang rất lớn sinh ra từ đầu cưu, đánh xuống mặt đất, trúng vào vùng đất hóa biển, gây ra một tiếng nổ ầm rất lớn. Đòn này khiến cho đất trong phạm vi mười dặm sụp đổ, họa trời xuất hiện.

Chỉ trong thoáng chốc trên thân kiếm cưu hình thành một trăm lẻ tám chiếc lông chim, đám lông chim này tụ tập lực Kiếm Cưu Hồng Hoang, sau đó từng chiếc một rơi xuống. Mỗi chiếc lông chim như vậy chẳng khác gì một quả thần lôi hùng mạnh, rơi xuống vùng đất hóa biển kia. Lập tức những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, sau đó một đám mây hình nấm nhỏ dâng lên, toàn bộ vùng đất hóa biển kia hoàn toàn tan tác thành từng mảnh.

Vùng đất hóa biển tiêu tan, trở thành mặt đất bình thường.

Trên kiếm cưu, Dư Tắc Thành và Nhất Tâm Chân Nhân cùng kêu lên:

- Không xong, mắc lừa rồi!

Vùng đất hóa biển này tuyệt đối không thể bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy. Vậy chỉ có một khả năng, chính là tên Hồng Hoang Vệ kia không có ở đó, y lợi dụng chuyện này thu hút sự chú ý của bọn Dư Tắc Thành, thật ra y đã xông vào trong Đại Mộng Thương Thiên động.

Dư Tắc Thành lập tức điều khiển kiếm cưu bay vào trong Đại Mộng Thương Thiên động. Quả nhiên dưới cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, tên Hồng Hoang Vệ lam giáp kia đã đánh vào trong Đại Mộng Thương Thiên động, bộ pháp y hết sức huyền diệu, bóng dáng y uốn éo mờ ảo, dường như thân đang trong nước.

Trên đường y đi qua, phi kiếm pháp khí đệ tử các phái rơi ngổn ngang, hai mươi ba đệ tử Dạ Ma tông, A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Mạc Bắc Yêu Đao môn lảo đảo thân hình, ánh mắt đờ đẫn, chậm rãi ngã xuống. Thi thể của họ vừa chạm đất lập tức nổ tung, hoặc bay đầu, hoặc đứt làm hai đoạn, hoặc đứt ngang hông, tất cả đều là một đòn lấy mạng.

Bộ pháp của y lưu loát như nước chảy mây trôi, không ai có thể ngăn cản được. Bốn vị Kim Đan Chân Nhân của Dạ Ma tông, A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Mạc Bắc Yêu Đao môn, Băng Tuyết thần cung liên thủ, định ngăn cản bước tiến của y.

Tên Hồng Hoang Vệ chỉ xuất ra một đòn, Kim Đan Chân Nhân của Dạ Ma tông gào thét chạy trốn. Kim Đan Chân Nhân A Đê Bà Nguyên kiếm phái hóa khói đen, cũng chạy trốn theo. Kim Đan Chân Nhân Mạc Bắc Yêu Đao môn nổ tan xác mà chết, không ai có thể chống lại.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng cưu gáy vang vang, kiếm cưu lướt ngang trời, phát động tập kích tên Hồng Hoang Vệ.

Tên Hồng Hoang Vệ nhướng mày hừ lạnh, lập tức không trung quay cuồng giống như biển cả, sau đó bạch quang chợt lóe, trong tay y xuất hiện một chiếc cự phủ, đón gió chém tới, chỉ công không thủ. Nhát chém của y nặng nề như núi, uy thế tuyệt luân, chém tận giết tuyệt, không chừa lại đường sống.

Bên này kiếm cưu phát ra một đạo kiếm quang mạnh nhất, va chạm với phủ quang. Một tiếng nổ ầm vang, lập tức trong phạm vi trăm dặm, tất cả tu sĩ cảm thấy trong tai mình nổ dùng một tiếng, đầu óc choáng váng, dường như cả rừng núi sông ngòi chợt chìm xuống đất.

Sau đòn này, một đám mây hình nấm nho nhỏ lại hiện ra, lập tức kiếm cưu bị đẩy lùi về phía sau vài dặm. Mà lam giáp trên thân tên Hồng Hoang Vệ kia vỡ nát, từng mảnh rơi xuống lả tà. Y gầm lên một tiếng đầy giận dữ, nhảy vọt lên cao, vung cự phủ lên chém về phía kiếm cưu.

Động tác của y thoạt trông nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng lại trầm trọng như núi, nhanh đến cực điểm. Chẳng qua trong chớp mắt, y đã hiện ra phía sau kiếm cưu, vung cự phủ lên bổ vào đầu kiếm cưu.

Kiếm cưu vung kiếm quang lên ngăn đỡ, lập tức một người một cưu đại chiến giữa không trung, hào quang toát ra vạn đạo, những tiếng ầm ầm vang lên không dứt.

Trong nháy mắt đã giao thủ hơn hai mươi hiệp, kiếm cưu bị đánh giạt ra ra hơn mười dặm, lập tức va vào một ngọn núi cao đánh ầm một tiếng.

Trong trận chiến vừa rồi, kiếm cưu hoàn toàn bị rơi vào thế hạ phong, tên Hồng Hoang Vệ kia nhìn bề ngoài to lớn nhưng động tác vô cùng linh hoạt. Hơn nữa phạm vi xung quanh y trăm trượng giống như biến thành biển rộng, trong vòng ngàn trượng như hóa thành biển cả ngập trời. Y ở trong Lĩnh Vực của mình như cá gặp nước, mà kiếm cưu vào trong Lĩnh Vực này như chim xuống nước, hành động vô cùng bất tiện, kết quả bị đánh phải lui lại phía sau hơn mười dặm.

Dư Tắc Thành phát giác ra điểm bất tiện này, vô cùng khó chịu. Tuy rằng lực lượng của đại trận kiếm cưu này mạnh mẽ, nhưng bó buộc hơn so với trước kia mình độc chiến vô số lần. Sáu người hợp nhất đánh với tên Hồng Hoang Vệ vô cùng linh hoạt kia, lập tức cao thấp đã phân.

Không được, như vậy không thể được, Dư Tắc Thành hừ lên một tiếng lạnh lùng, lập tức giải trừ đại trận kiếm cưu, sau đó một mình ngự kiếm bay lên, dùng Hồn Giác nói:

- Các vị sư thúc, hãy giao tên này cho tiểu diệt, để tiểu diệt đơn đả độc đấu cùng y một trận.

Lập tức năm vị Kim Đan Chân Nhân nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.

Sát khí trên người Dư Tắc Thành lúc này xông lên ngút trời, khí thế như núi. Sau đó không trung giáng xuống một đạo hào quang giống như vầng dương mới mọc, giống như vạn vì sao lập lòe chớp sáng. Dư Tắc Thành bay về phía tên Hồng Hoang Vệ, hắn khiêu chiến một chọi một với kẻ thù.

Tên Hồng Hoang Vệ kia đùng đùng nổi giận, sáu người hợp lực đã bị y đánh bay, không ngờ tiểu tử này muốn một chọi một với mình. Thật sự là tên này điên rồi, mình phải bằm thây hắn thành muôn mảnh, cho hắn biết mình lợi hại tới mức nào.

Y bước ra một bước trên không, bộ pháp huyền ảo như mây như khói, quỷ dị vô cùng. Chỉ bước ra một bước đã tới trước mặt Dư Tắc Thành, cự phủ phát ra một mảng quang hoa rực rỡ, chém về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ cười, hào quang chợt lóe, lúc quang phủ kia chém tới trước người mình, khẽ lách mình lướt qua tránh khỏi. Nhát chém này bay sượt qua bên cạnh Dư Tắc Thành, không chém rụng được một sợi lông nào của hắn. Hơn nữa Dư Tắc Thành còn quay đầu ngửi lưỡi cự phủ một cái, sau đó mỉm cười, dường như đang nhàn nhã dạo chơi giữa rừng đao biển kiếm.

-o0o-

Loading...

Xem tiếp: Chương 613: Chiến Bàn Cổ Phủ (hạ)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Anh Chỉ Cần Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Tình Yêu Tuổi Quậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16


Trộm Tim

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 10


Mê Cung

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 33


Thần Nông Và Chuyện Tình Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 27