Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 191: Thử Trường Kiếm Của Ta!

Chương trước: Chương 190: Mua May Bán Đắt



Nhóm dịch: Hạo Thiên

Đả Tự: Bumzapan --- 4vn.eu

Nguồn: Vipvandan.vn

Hòa thượng béo nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, sau đó chép chép miệng:

- Khẩu khí ngươi thật là lớn lối, Ngũ Hành Linh Căn... đáng tiếc, đáng tiếc...

Sau đó bèn xoay người rời khỏi. Tiên tửu đã bán hết, Dư Tắc Thành mỉm cười, dùng Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ khẽ bóp một cái, hai nửa hô lô lơ lửng trên không tự nãy giờ lập tức hóa thành tro theo gió bay đi. Lúc này mọi người mới chú ý tới cảnh ấy, thấy Dư Tắc Thành mặt không đổi sắc đã bóp hai nửa hồ lô thành tro, lập tức một ít kẻ có nhãn lực biến sắc, đành từ bỏ lòng tham, xoay người rời khói.

Lần bán rượu này Dư Tắc Thành thu được một viên linh thạch thượng phẩm, ba trăm ba mươi sáu linh thạch trung phẩm, có thể xem như đại thu hoạch.

Thật ra nếu hắn tới cầu phi kiếm Sát Na Quang Hoa và pháp bảo Chu Câu Tử, chúng nhất định sẽ cho Dư Tắc Thành vài viên linh thạch. Nhưng lần trước là vì quá gấp, lần này thong thả đi về, nếu phải chạy tới cầu xin phi kiếm pháp bảo của mình, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng mất mặt.

Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành muốn nhân cơ hội này du ngoạn một chuyến, trải qua cuộc sống Tiên Tửu thương nhân nếm đủ mùi thú vị lẫn chua cay trong đó. Thật ra tính tình hắn có hơi cao ngạo, hiện tại trong lòng bèn nghĩ cho dù ta tu tiên không thành, dựa vào rượu ngon vô tận này muốn làm đại phú ông chắc chắn không thành vấn đề.

Lúc Dư Tắc Thành bán rượu, vô số người kéo tới vây xem. Nương theo vận may của hắn, hàng hóa của Tưởng Lão Hắc, huynh muội Ôn gia cũng đã bán hết, hiện tại bọn họ bắt đầu kéo nhau đi mua sắm.

Dư Tắc Thành cũng vào phường thị muốn tìm bảo vật cho mình. Nhưng bảo vật không phải dễ tìm, bản thân Dư Tắc Thành không biết pháp thuật giám định, nhãn lực cũng chỉ bình thường, cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.

Đi vòng vèo một lúc đột nhiên Mã Lập Sơn lướt qua sát cạnh Dư Tắc Thành, hạ giọng truyền âm:

- Một canh giờ sau, tất cả hội họp ở cửa Đông cùng nhau rời khỏi, có người đang theo dõi lão đệ, cẩn thận bọn chúng cướp bóc.

Dư Tắc Thành thu được rất nhiều linh thạch, cho dù lúc nãy hắn có biểu lộ thực lực nhưng vẫn có người muốn làm liều, theo dõi chặt chẽ hành tung của hắn, chuẩn bị đến tối động thủ.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mục đích Dư Tắc Thành đã đạt, sau khi dạo quanh một lúc bèn chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên lúc này hắn nghe phía trước có tiếng cãi nhau vang lên, bèn tới đó xem thử. Chỉ thấy huynh muội Ôn gia và một hòa thượng đang tranh cãi âm ĩ, bọn họ đồng thời chọn mua cùng một vật phẩm nhưng hòa thượng kia không có đủ linh thạch, phải đi tìm đồng bạn mượn, cho nên chậm một bước bị huynh muội Ôn gia mua mất.

Tự nhiên hòa thượng không cam lòng, bèn tranh cãi với huynh muội Ôn gia. Lập tức kẻ thích náo nhiệt vây lại xem càng ngày càng đông. Lúc này các tiền bối Trúc Cơ duy trì trật tự phường thị xuất hiện, lập tức bọn họ ngừng tranh cãi. Thì ra tên hòa thượng kia không phải là đệ tử Đại Tạo Phật tông, cũng là du khách đi ngang nơi này.

Giải quyết xong chuyện này vẻ mặt huynh muội Ôn gia tỏ ra vô cùng căng thẳng, người sáng suốt có thể nhìn ra thứ mà bọn họ mua được tuyệt đối là bảo vật. Bọn họ cũng nhận được truyền âm của Mã Lập Sơn, lập tức chạy tới cửa Đông.

Dư Tắc Thành cũng theo sau, chỉ thấy Tưởng Lão Hắc và Mã Lập Sơn đã chờ sẵn ở đó. Thấy ba người tới Mã Lập Sơn nói:

- Mọi người mau nắm tay nhau... Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. đi!

Lập tức năm người hóa thành một đạo hào quang bay ra xa rất nhanh. Đám người theo dõi phía sau quá bất ngờ, không nhịn được cất tiếng thóa mạ ầm ĩ. Sau đó ai nấy đều ngự kiếm quang hay pháp khí đuổi theo.

Mã Lập Sơn mang theo mọi người nháy mắt đã bay ra ngoài bốn mươi dặm, sau đó hạ xuống. Mã Lặp Sơn nói:

- Mau, mọi người chạy mau, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.

Dứt lời y ngự một thanh phi kiếm bay nhanh về phía truyền tống trận Tiên Tần cổ đạo. Huynh muội Ôn gia không phi hành mà sử dụng tiên thuật đại loại như Mã Giáp thuật, chạy trên mặt đất có tốc độ rất nhanh, không hề kém những người khác ngự kiếm phi hành.

Lập tức năm người đều dùng hết tốc độ mà bay, cố gắng thoát khỏi đám người phía sau đuổi theo, nhanh chóng tiến về phía truyền tống trận kia. Bay được khoảng tám trăm dặm, chỉ cần qua được sườn núi trước mặt là có thể tới được Tiên Tần cổ đạo, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng Phật hiệu, trên sườn núi xuất hiện mười ba người tu tiên chặn đường bọn Dư Tắc Thành.

Mọi người bị chặn đường chỉ có thể thu kiếm quang hạ xuống mặt đất. Năm người đứng đâu lưng vào nhau, đề phòng đối phương.

Mười ba người tu tiên này chia làm ba nhóm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Dư Tắc Thành, chỉ có tên hòa thượng kia là nhìn chăm chú huynh muội Ôn gia.

Chợt một người quát lớn:

- Tên bán rượu để linh thạch lại, mọi người sẽ thả cho ngươi đi. Đừng tưởng các người chạy nhanh, có chạy thế nào các người cũng phải đi qua Tiên Tần cổ đạo này. Chúng ta chỉ cần ở đây ôm cây đợi thỏ, các người cũng phải tự chui đầu vào lưới.

Một tên đầu lĩnh của một nhóm khác kêu lên:

- Chúng ta chỉ cần giữ tiểu tử bán rượu lại, không có vấn đề gì với những người khác. Các người mau mau rời khỏi, không phải chuyện của mình thì đừng nhúng tay vào. mau rời khỏi đi thôi.

- đang chia rẽ mọi người, muốn làm tiêu tan đấu chí của bọn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành cũng muốn quan sát thử thái độ của những người khác ra sao. Chỉ nghe Mă Lập Sơn gầm lên một tiếng:

- Tuy rằng huynh đệ chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng muốn chúng ta bỏ Dư lão đệ mà đi, các ngươi đừng nằm mơ! Muốn động tới Dư lão đệ hãy hỏi kiếm trong tay ta trước, nếu không có chút nghĩa khí quả thật không phải là người, đừng nói là tu tiên.

Tưởng Lão Hắc cũng nói:

- Cả đời lão Hắc ta chưa từng bỏ mặc bằng hữu, muốn chia rẽ chúng ta, xử lý từng người một ư, đừng mơ! Lên đi, chúng ta nói chuyện bằng đao kiếm vậy!

Huynh muội Ôn gia đã mang bao tay vào, trên người bọn họ toát ra đầy khói độc, bọn họ đã bắt đầu phóng độc.

Dư Tắc Thành bất chợt quát lớn:

- Được lắm, hảo bằng hữu!

Dứt lời Du Tắc Thành bèn xông lên, chỉ trong thoáng chốc, mười ba con Tử Mặc Giao thình lình xuất hiện, phóng về phía mười ba người đối diện.

Đồng thời trong lúc Tử Mặc Giao bay ra mỗi con phun ra liền bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương. Đám người tu tiên đối diện lập tức biến sắc, có kẻ điều khiển pháp khí ngăn cản, có người hình thành lồng chân nguyên phòng ngự, có kẻ lách mình né tránh.

Dư Tắc Thành ẩn thân sát phía sau đám Tử Mặc Giao, đây là thói quen tập được từ sau khi hắn du ngoạn u Minh giới. Càng là ác quỷ hùng mạnh lại càng ẩn thân rất kỹ, trong vô tình, Dư Tắc Thành cũng tập thành thói quen này.

Ngay tức khắc, Dư Tắc Thành xuất ra một lúc chín đạo Công Thành Chuỳ, hắn cố ý chừa ra bốn người tu tiên có tu vi cao nhất trong số mười ba người. Sau khi xuất ra Công Thành Chuỳ, chân nguyên giám mạnh, Dư Tắc Thành lập tức khởi động thần thông Nhiên Huyết của mình, lập tức chân nguyên bành trướng, phục hồi trở lại.

Hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, không giống như lúc trước chỉ xuất ra được vài Công Thành Chuỳ đã hao hết chân nguyên. Chín Công Thành Chuỳ có thể đồng thời phóng xuất không một tiếng động như vậy là nhờ sử dụng công pháp đặc thù, chân nguyên vì vậy hao hơn gấp đôi bình thường. Nhưng sau khi Dư Tắc Thành khởi động thần thông Nhiên Huyết lập tức đã khôi phục chân nguyên, hơn nữa càng ngày càng gia tăng.

Chín đòn Công Thành Chuỳ này ẩn nấp dưới thế công của Tử Mặc Giao, ra sau mà tới trước, đánh trúng đối phương. Lập tức những người tu tiên khởi động lồng chân nguyên bảo vệ, hay những kẻ điều khiển pháp khí chống cự đều bị Công Thành Chuỳ đánh trúng, toàn thân chấn động, vẻ mặt kinh hoảng. Sau đó bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương bay tới luyện hóa lồng bảo vệ phòng ngự của bọn chúng. Chỉ nghe bọn chúng hét lên thê thảm, hóa thành những ngọn đuốc sống bừng bừng, bị đốt cháy đen.

Dư Tắc Thành khống chế thời gian xuất Công Thành Chuỳ vô cùng chuẩn xác. Công Thành Chuỳ vừa đánh trúng đối phương, chỉ nháy mắt Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương đã bay tới, đánh trúng vào nhược điểm của đối phương.

Tạo ra nhược điểm, đánh vào nhược điểm đó, tạo ra cơ hội quý như vàng chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Dư Tắc Thành đã giết chết chín người trong nháy mắt. Bất kể bọn chúng có bí thuật tiên pháp gì cũng không kịp xuất ra nửa chiêu, đã bị ngọn lửa luyện hóa.

Kỹ xảo chiến đấu như vậy một mặt là nhờ Dư Tắc Thành có bản năng chiến đấu trời sinh. Mặt khác, khi hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, kinh nghiệm khống chế con rối Nguyên Anh vô cùng bổ ích với hắn, có ảnh hưởng nhất định với kỹ năng chiến đấu của hắn, khiến cho tầm mắt của hắn mở mang rất nhiều.

Sau khi phóng xuất chín Công Thành Chuỳ Dư Tắc Thành không hề ngơi nghỉ đã phóng về phía ba người còn lại. Dư Tắc Thành bỏ qua cho tên hòa thượng, vì trên người y dâng lên một vòng sáng phòng ngự. Dư Tắc Thành thấy vầng sáng phòng ngự này vô cùng quen thuộc, cho nên rất nhanh đã quyết định buông tha không công kích đối phương.

Còn lại ba người, một người lập tức lùi xa hai mươi trượng tránh khỏi Tử Mặc Giao tập kích, chuẩn bị xuất ra pháp khí phản kích. Nhưng y không chú ý dưới lòng đất chợt có một ngọn trường tiên thình lình xuất hiện, cuốn lấy chân y giật mạnh khiến cho y ngã lăn lông lốc. Lập tức Tử Mặc Giao vọt tới há miệng thật to bắt đầu cắn xé, thân thể người này bị cắn nát, ngay cả hộ thuẫn phòng ngự cũng không kịp xuất ra.

Loading...

Xem tiếp: Chương 191: Thử Kiếm Của Ta! (hạ)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đại Ca Đến Trường

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56



Bệnh Ngược

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 42



Đào Yêu Ký

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 62