41
Vân Mị cũng không để ý đến Tiểu Tam, nhưng nhìn thấy Triệu Đại Ngưu bỗng nhiên liếc trộm nhìn Tiểu Tam, hắn lập tức tràn ngập ghen tuông nói: “Triệu Đại Ngưu, ngươi còn không mau nằm xuống!” Nhìn cái gì mà nhìn! Thối Tiểu Tam đẹp được như hắn sao!
“Huynh đệ của ngươi hình như có chuyện gì đó.
42 Vân Mị tiếp tục động tác trên tay mình, hoàn toàn không đáp lại Tiểu Tam. Bên này hắn đang chậm rãi đun nấu này nọ, mà Tiểu Tam bên kia đã gấp đến xoay mòng mòng, trong lòng tuy rằng đã thầm mắng Vân Mị không biết bao nhiêu lần, nhưng ở ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra.
43
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Tam, phản ứng của hai người đương nhiên là bất đồng, Vân Mị thật sự buồn bực, Tiểu Tam này thật sự là không thể tha được mà, Triệu Đại Ngưu của hắn thương thế còn chưa dưỡng tốt đâu, hừ! Triệu Đại Ngưu nhà hắn so với cái tên Bắc Dã Sưởng nhỏ bé đáng vứt đi kia còn trân quý hơn nhiều đó!
Mà Triệu Đại Ngưu vì che dấu sự ngượng ngùng của mình, cũng không so đo với xưng hô của Tiểu Tam, cuống quýt chạy ra nói: “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có chuyện gì quan trọng không?”
“Nó thì có chuyện gì chứ!” Vân Mị đi theo phía sau, tức giận nói: “Còn không phải là vì cái tên gì đó dám đả thương ngươi, Bắc Dã Sưởng!”
Nói đến Bắc Dã Sưởng, Triệu Đại Ngưu nhớ đến Lôi Vân Đao của mình bị lấy đi, vừa mới bị Vân Mị làm phiền nên không nhớ đến, thật sự là hổ thẹn! Cư nhiên chuyện Lôi Vân Đao y lại không quan tâm đến, bây giờ y nhất định phải lấy lại Lôi Vân Đao! “Huynh đệ của Vân Mị, đệ có biết Bắc Dã Sưởng ở đâu không? Người đó câm Lôi Vân Đao của ta, ta muốn lấy về!”
“Cái gì? Tẩu nói hắn lấy được Lôi Vân Đao?” Tiểu Tam kinh ngạc hỏi, khó trách ở nơi này của Vân Mị cũng không nhìn thấy Bắc Dã Sưởng, chỉ là bí mật của Lôi Vân Đao cậu cũng không biết rõ lắm, mà Bắc Dã Sưởng này đi đâu thì cậu cũng không rõ.
44 Khiến Triệu Đại Ngưu thật không ngờ là, tuy Vân Mị chỉ mới đi được vài ngày nhưng trong lòng y lại bắt đầu cảm thấy bất an lo lắng, y cũng không biết mình bị làm sao.
45 “Tại sao không đưa hắn đến chỗ đại phu?” Triệu Đại Ngưu phẫn nộ gầm lên, run rẩy vuốt ve khuôn mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Vân Mị. Vân Mị. . . . .
46 Một ngày sau, Tiểu Tam dẫn theo một nữ nhân xuất hiện trước mặt Triệu Đại Ngưu. Trên người nữ nhân này có một cỗ tiên khí tự nhiên, cảm giác tựa như lúc trước y nhìn thấy Thác Bạt Hiên Ảnh.
47
Huyền Khanh nhẹ nhàng vung tay, quăng toàn bộ thân thể khổng lồ của Triệu Đại Ngưu đi, nàng đột nhiên lạnh mặt nói: “Ai quy định ta nhất định phải cứu hắn? Việc tối trọng yếu của bộ tộc chúng ta là sinh sản ra hậu đại, này hắn đã có hậu, việc hắn sống hay chết thì có cái gì quan trọng?”
“Ngài ── ngài, sao lại ── sao lại có thể nói như vậy!” Triệu Đại Ngưu trong lòng như lửa đốt bắt đầu cà lăm.
48 Vốn nên làm một lễ đầy tháng cho hài tử, nhưng Vân Mị vẫn còn đang hôn mê trên giường, Triệu Đại Ngưu cũng không biết phải làm sao, hình như Vân Mị có để một chút bạc vụn chỗ nào đó, thật không biết thường ngày tiền của Vân Mị là từ đâu đến.
49
Triệu Đại Ngưu theo Sở Sương đến một cửa hàng bán sữa đậu nành nho nhỏ nhưng sạch sẽ, gọi một chén sữa, thật cẩn thận đút cho hài tử uống.
Sở Sương an vị ngồi đối diện y, nhìn y nghiêm chỉnh là một mẫu người cha tốt, thật hòa thuận vui vẻ với hài tử, cũng làm cho nàng tâm sinh hâm mộ, không khỏi nhìn lâu hơn một chút.
50 “À, nó là con huynh!” Triệu Đại Ngưu mang theo vẻ tự hào nói, sau đó lập tức gãi gãi cái đầu, ngượng ngùng nói, “Còn chưa đặt tên, hay là tiểu sư muội đặt trước cho nó một cái tên đi.
51
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc nói không ra lời, giãy dụa muốn đẩy Vân Mị ra khỏi, lại bởi vì câu nói đầu tiên của Vân Mị mà dừng giãy dụa.
Đôi tinh mâu tràn đầy nhu tình nhìn vào mắt y, còn có bàn tay mang theo chút cảm giác mát lạnh khẽ chạm lên khuôn mặt cương nghị của Triệu Đại Ngưu, nhu hòa nói: “Triệu Đại Ngưu, thực xin lỗi.
52
“Oa ── oa ──”
Sáng sớm Triệu Đại Ngưu đã bị tiếng khóc của hài nhi đánh thức. Y cuống quýt bật dậy, ôm lấy nhi tử khẽ vỗ về, mà đến khi nó không còn khóc nữa, đột nhiên ý thức được nửa người dưới của mình lạnh lẽo không mặc quần áo, cái eo thì khó chịu.
53 Triệu Đại Ngưu vừa nghe thấy vậy, sắc mặt phút chốc trắng xanh, liếc mắt nhìn Vân Mị một cái rồi đột nhiên cúi đầu, nói cách khác những việc của ngày hôm qua hết thảy đều là do hắn bị bệnh đến hôn mê đầu óc mơ hồ.
54
Màn đêm rất nhanh phủ xuống, hai người mang theo tâm sự đều trộm nhìn đối phương một cái, rồi mới bước vào trong cánh cửa phòng của từng người.
Triệu Đại Ngưu trước tiên là dỗ cho Thảo Nhi ngủ, sau đó mới nằm xuống, chỉ là thói quen kề sát với thân thể lạnh như băng của Vân Mị cùng đi vào giấc ngủ, hiện giờ Vân Mị không có ở bên cạnh, y đã cảm thấy không khí xung quanh khô hanh phiền muộn dị thường.
55 Triệu Đại Ngưu đứng sững tại chỗ, cả cái đầu cúi thấp xuống, đột nhiên nghe được tiếng hài tử khóc truyền ra từ trong phòng, y cuống quýt ngẩng đầu nhanh chóng chạy vào phòng, vừa mới định ôm lấy đứa bé, không ngờ rằng Vân Mị đã sớm hơn y một bước ôm lấy nó.
56 Vài ngày sau đó, Vân Mị vẫn cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy, Triệu Đại Ngưu thật sự là càng lúc càng không hiểu nổi hắn, đến cuối cùng Vân Mị cư nhiên xốc lại chăn màn trải ra nằm dưới đất, y lại càng không hiểu được.
57
Vui lòng giải pass để đọc chương này. Gợi ý pass như sau:
Thành quả của Vân Mị và bạn Trâu ngốc nhà ta?
Gợi ý: 3 từ 10 chữ
Vui lòng inbox pass giải được vào fanpage: Chương 58
58 Không biết có phải do Vân Mị đã cấm dục lâu lắm rồi không, thẳng tuốt đến hừng đông hắn mới bằng lòng nghỉ ngơi, khiến Triệu Đại Ngưu ước chừng ba ngày không xuống giường được.
59 Hôm nay Vân Mị vốn rất vui vẻ, đây là ngày quan trọng thứ hai của Thảo Nhi. Ngày đầy tháng lần trước hắn hôn mê bất tỉnh đã bỏ lỡ, mà đây là lần đầu tiên hắn tham dự ngày trọng đại của nó, đương nhiên hắn cần phải chuẩn bị tốt một chút.
60 “Sao ta phải nói dối?” Vân Mị lâm vào chán nản, đầu tử ngưu này hoài nghi nhân cách của hắn vậy sao? Hắn đã có lúc nào nói dối trâu ngốc này chưa? Chuyện hạ độc hắn cũng đã sớm nói qua với y, chẳng phải lúc đó hắn vẫn luôn dùng chuyện này uy hiếp y sao? Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Mị nổi lên chua xót.