Tử Tiêu công chúa cơ thể phát lạnh, phát hiện thân thể mềm mại của mình lỏa lồ, che dưới sợi tơ mềm mại, ghé mắt xem xét, nàng kia trước người đúng là nữ bộc của Từ Huyền, Đổng Băng Vân.
- Từ đại ca đi nơi nào rồi?
Tử Tiêu công chúa sắc mặt khẽ biến.
- Chủ nhân vào lúc sáng sớm đã rời khỏi Tinh Phong quốc đô rồi.
Đổng Băng Vân mặt không biểu tình, lạnh như băng đáp.
- Hắn... Cứ như vậy không chào mà đi rồi sao?
Tử Tiêu công chúa trong mắt ái hận đan xen, nghiến chặc hàm răng, tức giận đến phát run: Từ Huyền này thực sự quá phận, sau một đêm triền miên liền mai danh ẩn tích, mình thế nhưng chính là công chúa của một nước, hắn xem mình là gì chứ?
Đến khi Tử Tiêu công chúa tỉnh ngủ, biết được tin tức Từ Huyền đi không từ giã liền nộ khí ngất trời, chửi ầm lên.
Cùng lúc đó, ba gã thanh niên xuyên qua biên cảnh phía đông Tinh Phong quốc đến trên không thiên nhiên linh hồ xảy ra cuộc chiến mấy trăm năm trước.
Hắt xì!
Một thanh niên cương nghị anh tuấn trong đó bỗng dưng nhảy mũi một cái, thân hình dừng lại, vẻ mặt hai gã khác thanh niên, một gã kiếm tu lãnh khốc đạm mạc, một vị thư sinh trầm tĩnh nho nhã cũng theo đó mà dừng lại.
Ba người này, tự nhiên là tam đại cự đầu đến từ Tinh Phong quốc, Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông.
- Trải qua tẩy lễ trùng kích của tràng cấm kị tiên pháp mấy trăm năm trước, linh mạch và hoàn cảnh khí hậu ở phụ cận thiên niên linh hồ đã sâu sắc được cải thiện, thay đổi thích hợp nhân loại sinh tồn, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến mảng lớn biên hoang chi địa giữa hai nước. Theo diễn biến kéo lên, dự tính không cần vài chục năm nữa thì hoàn cảnh tài nguyên ở đây sẽ vượt qua khu vực bản thổ Tinh Phong quốc. Có lẽ trong tương lai, nó có thể trở thành thủ đô mới của Tinh Phong quốc cũng nên.
Sở Đông dùng ánh mắt mong chờ nhìn hoang vu loạn địa mênh mông bát ngát kia.
Phiến khu vực tự nhiên linh hồ dưới chân này, hoàn cảnh linh khí và tài nguyên lúc này đã không thua một ít khu vực ở cố quốc.
- Thủ đô mới? Nếu như không nhớ lầm thì trước đó, chúng ta từng cùng Tử Tiêu Quốc ký kết qua linh hồn huyết khế. Tặng khối tài nguyên trọng địa ở phụ cận thiên niên linh hồn cho Tử Tiêu Quốc, hơn nữa trong năm mươi năm không được tranh đoạt mà.
Từ Huyền ánh mắt lóe lên.
- Ha ha, quy định trong khế ước chỉ là không được tranh đoạt. Nếu như Tử Tiêu Quốc chắp tay đưa phiến tài nguyên này cho chúng ta, vậy thì đó lại là chuyện khác.
Sở Đông thản nhiên cười, quạt lông trong tay nhẹ nhàng huy động.
- Thì ra là thế.
Từ Huyền mỉm cười gật đầu, ẩn ẩn đoán được bố cục kế hoạch tương lai của Sở Đông.
Thân là thủ đô một quốc gia, chắc chắn sẽ không ở vào lãnh thổ biên giới một nước, cái này chỉ sợ là một quy hoạch lâu dài, cùng thu thập số mệnh một quốc gia, hỗ trợ lẫn nhau.
Ba người ở trên không thiên nhiên linh hồ không dừng lại quá lâu, phá không bay về phía Đông.
Khu vực Biên Hoang, chừng mười mấy vạn dặm, không đến hai ngày, ba người đã tiến vào cảnh nội Tử Tiêu Quốc.
Trong Tử Tiêu Quốc một mảnh khói lửa, chiến hỏa liên miên, sanh linh đồ thán.
Lam Phong Quốc và Hỏa Vân Quốc ở phương bắc, liên thủ công tiến Tử Tiêu Quốc.
Lam Phong Quốc từng là một nước phụ thuộc bị Tử Tiêu Quốc chinh phục, thực lực cùng Côn Vân Quốc năm đó không chia trên dưới.
Mà Hỏa Vân Quốc ở vào phương bắc, quốc lực bản thân không thua Tử Tiêu Quốc ở vào thời kỳ đỉnh phong.
Nếu ở tình huống bình thường thì Tử Tiêu Quốc hẳn nên có lực đánh một trận.
Nhưng mấy năm trước trải qua lần chinh chiến kia, Tử Tiêu Quốc bị cấm kị tiên pháp tiêu diệt hơn mười vạn đại quân, vẫn lạc hai vị Nguyên Đan lão quái, thương gân động cốt, vậy nên mới đưa đến hậu quả như hôm nay.
Trên đường đi, ba người tương đối thầm lặng xuyên thẳng qua trên đám mây, ngẫu nhiên xuống nghỉ ngơi, âm thầm chú ý đến tình hình chiến đấu của Tử Tiêu Quốc.
Ước chừng đi ngang qua nửa Tử Tiêu Quốc thì Sở Đông trầm ngâm nói:
- Xem tình hình, Tử Tiêu Quốc nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba năm năm nữa thôi.
Một ngày này, trong một hạp cốc tương đối vắng vẻ, nghỉ ngơi mấy canh giờ, ba người đứng dậy, chuẩn bị chạy đi.
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng xé gió, nương theo một cổ khí thế uy áp hùng hồn kinh thiên, phạm vi hơn mười dặm lâm vào áp lực nóng bức không hiểu.
Ba người sắc mặt khẽ biến, đều cảm nhận được một cổ áp lực không nhỏ, ngực bị đè nén.
- Vận khí quả thực kém một chút, hành tung của chúng ta bị phát hiện rồi.
Trên mặt Sở Đông lộ ra một tia kỳ dị.
Ở đây dù sao cũng là trọng địa chiến trường, khắp nơi có nhãn tuyến khống chế bầu trời mặt đất, tất cả khu vực.
Đương nhiên, bọn người Từ Huyền cũng không không lo lắng, dùng lực ba người thì phóng mắt khắp các nước quanh thân, hoàn toàn có tư cách không sợ hết thảy.
- Viện binh của Tử Tiêu Quốc, còn không mau mau hiện thân!
Một thanh âm lạnh như bằng từ trong biển mây ở đằng xa truyền đến, giữa Thiên địa hạp cốc quanh quẩn nhiều lần.
Hô bá!
Rất nhanh, mây mù phiêu đãng kia, chấn động một cái, hiện ra một nam tử anh vỹ mang xuyên vân bào, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, cả thân ảnh nổi bật trong một rạng mây đỏ chói mắt, trong phạm vi trăm trượng giống như có Hồng Liên tạo thành từng mảnh nộ phóng, khí diễm quay cuồng, một cổ nóng bức chí dương cương liệt tản mát ra.
Mấy người thân ở bên dưới đều cảm nhận được một cổ viêm hỏa chi uy làm cho Thiên địa biến sắc.
Vân bào nam tử trong tầm mắt kia giống như một thần minh, trong hai mắt nổi lên một tầng diễm quang như mây lửa, chạm đến phía dưới khiến người toàn thân nóng rực.
Hỏa chi tâm trong thể nội Từ Huyền không hiểu gia tốc nhảy lên, cảm giác sâu sắc cổ hỏa linh chi uy cường đại mà đối phương tản mát ra còn hơn mình một cấp độ.
Sở Đông nheo mắt lại, dò xét phía thanh niên anh minh thần võ kia, ha ha cười cười:
- Xem ra các hạ hẳn là kỳ tài ngút trời chói mắt nhất trong gần trăm năm nay của Hỏa Vân Quốc, có danh xưng Hỏa Vân Chiến Chần, Mộ Dung Thường rồi
- Mộ Dung Thường này, thật mạnh. . .
Từ Huyền và Nhiếp Hàn liếc nhau, đều cảm nhận được cổ khí tức đáng sợ trên người đối phương.
Tu vị Mộ Dung Thường đạt đến Nguyên Đan trung kỳ không thể tưởng tượng nổi, thực lực tuyệt không dưới Tử Tiêu Quốc Sư, mà tuổi lại không già như hắn, tiềm năng sức bật, càng tốt hơn nhiều.
Trong mấy năm qua Hỏa Vân Quốc có thể liên tục đại thắng, có thể thấy được thực lực thủ đoạn của Mộ Dung Thường như thế nào.
Nhân vật như thế, vô luận đối với Từ Huyền hay là Nhiếp Hàn, đều là cường địch cả.
Mộ Dung Thường ánh mắt lạnh thấu xương như đao phong, từ trên xuống dưới dò xét phía dưới, sắc mặt lạnh lùng:
- Xem ra các hạ ba vị, là Từ Huyền, Sở Đông, Nhiếp Hàn đến từ Tinh Phong quốc. Bọn ngươi xâm nhập chiến trường trọng địa này là vì sao? Nếu như không cho ra một công đạo thì đừng trách Mộ Dung ta ra tay vô tình.
XÍU... UU! Sưu sưu --
Chính vào lúc này, phía sau liên tục truyền đến tiếng xé gió, bay tới một vị lão giả áo bào xanh, một vị mỹ phụ váy hồng, đều là cường giả Nguyên Đan kỳ cả.
- Mộ Dung Thường này giao cho ta. . .
Nhiếp Hàn một tay chậm rãi nắm vào hư không, trong mắt thần quang ngưng tụ, trên người phát ra một cổ kiếm ý nhân diệt tịch tĩnh, tràn ngập một cổ phong cách bá đạo lăng lệ ác liệt.
Một sát na kia, hư không giữa một mảnh bầu trời lập tức lờ mờ vài phần.
Tam đại Nguyên Đan Mộ Dung Thường thể xác và tinh thần đều cảm nhận được một cổ lạnh buốt không hiểu, phảng phất nửa chân đạp đến vào Quỷ Môn Quan vậy, đặc biệt là nữ tử váy hồng và lão giả áo bào xanh bên cạnh đều hãi hùng khiếp vía, bất an thật sâu.
Từ Huyền cũng không ngăn trở Nhiếp Hàn ra tay, Nhiếp Hàn vào thời kỳ này, thực lực có khả năng ẩn ẩn thắng mình nửa trù rồi.
Trải qua biến cố Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp kia, tu vị của Từ Huyền xuất hiện một lần ngã xuống, so sánh với năm sáu năm trước, cơ hồ không có tiến bộ. So sánh ra thì tu vị Nhiếp Hàn tu vị, nửa chân đạp đến nhập Nguyên Đan kỳ, hắn lại khống chế Thiên Hạt Ma Kiếm.
Cho nên, Thiên Cơ cổ thành cùng với Di Lạc Côi Bảo, chính là cơ hội để Từ Huyền gia tăng thực lực trên phạm vi lớn, đây cũng là vật mà hắn nhất định phải có.
- Động thủ!
Mộ Dung Thường cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, ra lệnh một tiếng, tam đại nguyên đan Hỏa Vân Quốc bay thẳng về phía hạp cốc bên dưới.
- Mở cho ta --
Mộ Dung Thường quát lạnh một tiếng, một bàn tay đỏ thẫm sáng tối biến ảo vỗ xuống dưới.
Thoáng chốc, rặng mây đỏ giữa vòm trời như như sét đánh chớp động, mây lửa quay cuồng, khí diễm ngập trời.
Phanh oanh --
Hạp cốc bên dưới ầm ầm chấn vang, cơ hồ bị hắn một chưởng san thành bình địa.
XÍU... UU! Bá bá --
Ba người Từ Huyền nhao nhao bay vụt chí cao không, nghênh chiến tam đại Nguyên Đan Hỏa Vân Quốc.
Mộ Dung Thường vốn ánh mắt khóa chặt Từ Huyền, mới chỉ trong mười năm, uy danh thanh thế của đối phương đã chấn nhiếp các nước, tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều, trong lòng của hắn tự nhiên có chút không phục.
Nhưng mà, chủ động thẳng khiêu chiến hắn lại là Nhiếp Hàn.
Uống!
Nhiếp Hàn trong mắt hàn quang thấu xương, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay đâm ra như chớp, trong khu vực phụ cận, đen tối chi quang lan tràn, trong hư không phảng phất giống như nổ tung ra một khe hở màu đen, một tấm lụa tối như mực ngưng tụ lấy hủy diệt hắc lôi gợn sóng như thực chất, lôi minh oanh chấn, tầng tầng kiếm khí lãng lờ mờ hủy thiên diệt địa, cuốn tới, trong chớp mắt bổ về phía Mộ Dung Thường.
Thiên Hạt Ma Kiếm lôi đình bổ một phát, kinh triệt hoàn vũ, khiến khu vực trong phương viên trăm dặm vòm trời mặt trời mới mọc ảm đạm vô quang, khiến tu giả trinh sát rải rác trên chiến trường vô danh rung động.
Mộ Dung Thường tâm thần khẽ run, đệ nhất kiếm thủ của Tinh Phong quốc này vậy mà khiến hắn cảm nhận được vài tia nguy cơ, loại cảm giác này chỉ có khi đối mặt với vị Tử Tiêu Quốc Sư tiên pháp thông thiên kia thì mới có thôi.
Hai người vừa mới giao thủ, viêm hỏa kinh thiên cùng kiếm khí, tàn sát bừa bãi thành tử vong phong bạo, khiến mấy đại Nguyên đan ở đây đều tan vỡ.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Oanh!
Từ Huyền hét lớn một tiếng, thân thể hiện kim thấu hồng, mang theo một hồi liệt phong gào thét điếc tai, không sợ hết thảy, theo lộ tuyến ngắn nhất trực tiếp nhất giết đến trước người mỹ phụ váy hồng của Hỏa Vân Quốc ở đối diện.
Mỹ phụ váy hồng Nguyên Đan sơ kỳ kia cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên trắng, cảm giác phảng phất như có một tòa đại hỏa sơn mấy trăm ngàn cân áp bách đến trên người, toàn thân trầm trọng, động tác chậm chạp, hơn nữa một cổ khí tức cuồng bạo viêm liệt đi đầu một bước xông lên, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông.
Từ Huyền vừa ra tay, liền thúc dục lực lượng huyết mạch phát động lực lượng hỏa chi tâm và thổ tỳ. BA~ phanh oanh băng --
Như thiểm điện đánh ra một chưởng một quyền, mỹ phụ váy hồng kêu thảm một tiếng, như diều bị đứt dây, thi thể rơi thẳng xuống.
Từ Huyền sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lấy túi trữ vật của nàng..
Cùng lúc đó, Sở Đông huy động quạt lông trong tay, mây trôi nước chảy gian áp chế lão giả áo bào xanh ở đối diện.
Lão giả áo bào xanh kia cảm giác hết thảy động cơ đều bị đối phương vừa vặn áp chế, bó tay bó chân, một thân thần thông, căn bản không có chỗ phát huy, như lâm vào trong Thiên địa lao tù vậy, có một loại cảm giác như muốn thổ huyết.
Cùng lúc đó, ở trung ương trên không, chiến đáu của Mộ Dung Thường và Nhiếp Hàn, sấm sét bạo nổ, khí diễm oanh tạc, kiếm khí phá tiêu hơn mười dặm, kinh tâm động phách.
- Không tốt! Thực lực ba người này đều hơn xa Nguyên Đan phổ thông, thậm chí có thể địch nổi cả ta.
Mộ Dung Thường trong lòng mát lạnh, tay cầm một cây thiết thương Xích kim sắc nghênh chiến Nhiếp Hàn, đồng thời, phát hiện hai gã đồng bọn khác, một chết một tổn thương.
- Chết --
Từ Huyền hét lớn một tiếng, phá không bay thẳng về phía lão giả áo bào xanh kia, dưới sự ngăn cản của Sở Đông, cũng một chưởng đánh chết hai phe giao chiến, vẻn vẹn tiếp tục không đến năm tức công phu, Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên đan, trước sau vẫn lạc, đều là chết trên tay Từ Huyền cả, chỉ còn lại Mộ Dung Thường một mình tác chiến.
- Làm sao có thể, đây là mấy hỏa kỳ tích chi tinh trong truyền thuyết của Tinh Phong quốc sao...
Mộ Dung Thường trong nội tâm phát lạnh, sắc mặt âm tinh biến hóa, hối hận không thôi, không nên khinh địch như vậy trêu chọc bọn người Từ Huyền làm gì.
Trước đó, trinh sát Hỏa Vân Quốc phát hiện tung tích ba người Từ Huyền, Mộ Dung Thường cũng không thể xác định, đối phương là đến trợ giúp Tử Tiêu Quốc. Nhưng sau khi biết được thân phận ba người Từ Huyền liền sinh lòng háo thắng, một lời không hợp liền lập tức đấu võ.
Cái này chủ yếu là vì trong mười năm gần đây, hắn đột phá Nguyên Đan trung kỳ, càng một lần hành động công hãm Tử Tiêu Quốc, đánh nhiều thắng nhiều, tâm tính mất nhất định, tự cho là các nước chung quanh không ai có thể địch nổi.
Nhưng nào có thể đoán được, mạnh càng có mạnh hơn, hôm nay lập tức ăn phải một phen thiệt thòi lớn.
- Các ngươi tới Tử Tiêu Quốc, đến cùng có mục đích gì?
Mộ Dung Thường sắc mặt âm trầm, hít sâu một hơi, có chút cắn răng, chằm chằm vào ba người Từ Huyền.
Trải qua giao chiến ngắn ngủi vừa rồi, thể xác và tinh thần hắn phát lạnh, ba người này không có một người nào là đèn đã cạn dầu, mỗi một vị đều lực áp Nguyên Đan phổng thông, trong đó hai vị càng là có được thực lực đỉnh tiêm khinh thường các nước quanh thân:
- Đi ngang qua mà thôi, thuận tiện khảo sát tình hình chiến đấu của quý quốc và Tử Tiêu một chút.
Từ Huyền dù bận vẫn ung dung, như cười như không nói.
Đi ngang qua?
Mộ Dung Thường hổ thân run lên, khuôn mặt hung hăng run rẩy thoáng một phát, thiếu chút nữa đã hổ huyết.
Giờ phút này, hối hận trong lòng hắn càng nhảy lên đến cực hạn.
Chỉ vì mấy người đi đường mà vẫn lạc hai vị tồn tại cấp Nguyên Đan, đây là bi ai bực nào chứ?
- Các ngươi sát hai hai đại cường giả Nguyên đan của bổn quốc, thù này hận này, Mộ Dung Thường ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
Mộ Dung Thường sắc mặt rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi, run giọng chỉ vào mấy người Từ Huyền.