"Dạ mạc'' lờ mờ xuống, ý cảnh kiếm đạo vô tận phóng đến trên người Vô Song Điện Vương, tâm thần hắn khẽ run lên, mặt mũi tràn đầy kinh nghi:
- Điều này sao có thể!
Rồi đột nhiên!
XÍU...UU! Oanh!
Màn đêm đen tối thoáng cái oanh tạc khai mở, trừ khử tan hết, chuyển hóa làm một đạo thấu minh kiếm khí tối tăm u ám, mang theo quang thải, lực lượng bá đạo hết thảy tan vỡ, sét đánh như chém trước mặt Vô Song Điện Vương.
Cái này chính là Hồi Thiên Kiếm, giống như nghịch chuyển sinh tử!
Đối mặt với cổ công kích kiếm ý này cơ hồ hồi thiên nghịch chuyển sinh tử, Vô Song Điện Vương muốn tránh cũng không được.
Bởi vì công kích linh hồn, so với bất luận tiên pháp công kích vật lý gì đều rất nhanh!
PHỐC XÍU...UU!!
Một đạo vết máu rót vào trong não Vô Song Điện Vương, thân hình hắn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng tại chỗ ngây ra như phỗng!
Mức độ công kích kiếm ý linh hồn cường hoành đến mức tận cùng, chẳng những suy giảm tới linh hồn, đồng dạng có thể đánh nát vật chất!
Vô Song Điện Vương đã chết, vô luận là linh hồn hay tâm thần.
Nhưng thân hình của hắn, như cọc gỗ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hàn, phảng phất chết không nhắm mắt!
Mà sau khi phát ra Hồi Thiên nhất kiếm, Nhiếp Hàn thân hình vô lực, lung lay sắp đổ, miễn cưỡng mượn nhờ lực lượng Thiên Hạt ma kiếm mà phiêu phù ở giữa không trung, khóe miệng nổi lên một tia tiếu ý thắng lợi.
- Đã kết thúc!
Một thanh âm mạnh mẽ, quanh quẩn không trung.
Sau một khắc, một mảnh âm tiếng vang cả thiên địa, oanh động không trung.
Một Kim Cương Ma Thần cao tới hai trượng, đỏ bừng phiếm kim, sừng sững Lập Thiên, phát ra lực lượng uy năng vô tận, trung tâm hiện ra một mảnh Viêm Hỏa cuồng bạo!
Thần Hỏa Kim cương!
Từ Huyền thực lực kéo lên, trong tay xuất hiện một bả trường kích ám kim sắc, vận chuyển uy năng thần lực vô tận, "Bành phốc phốc" thoáng cái đá bay Đông Phương Bá, một đạo vết rách từ đầu lan ra đến phía dưới bụng, cơ hồ chém hắn thành hai đoạn.
Đổi lại những người khác, lực lượng như vậy đủ để chết không biết bao nhiêu lần, nhưng Đông Phương Bá thân là hoạt tử nhân, bị luyện thi pháp môn luyện chế qua, hiển nhiên không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Thân hình Đông Phương Bá thoáng lảo đảo, hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà, lực lượng một kích kia của Từ Huyền há lại đơn giản như vậy, dung hợp trọng áp Thái Sơn Bàn, cương liệt viêm ôn Viêm Hỏa, thậm chí pha tạp lôi điện hủy diệt!
- Còn chưa có chết!
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, tay vẽ một cái Mộc Ngẫu Tiểu Sửu liền hiện thân trước mặt:
- Cót kẹtzz. . . Lại đụng phải một quái vật!
XÍU...UU!!
Cái đuôi Mộc Ngẫu Tiểu Sửu hất lên, bắn ra một đạo băng ti trong suốt óng ánh, thoáng cái cuốn lấy Đông Phương Bá hàn ý đáng sợ, đống kết toàn thân hắn lại!
Ti ti. . .
Hàn ôn cực hạn lan ra, thân thể Đông Phương Bá băng lãnh cứng ngắc, dần dần cương cố, rất nhanh liền hóa thành một tòa băng điêu.
Sau khi Nhiếp Hàn dùng "Hồi Thiên nhất kiếm", một kiếm nghịch chuyển chiến thắng, bên này Từ Huyền cũng lôi đình xuất kích, bật hết hỏa lực, trong hai ba cái hô hấp liền hướng Đông Phương Bá chế trụ.
Trông thấy Đông Phương Bá bị kỳ hàn băng lực lan ra, hóa thành băng điêu, rất nhiều hóa thành ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mộc Ngẫu Tiểu Sữu, băng ti trên cái đuôi bắn ra, chính là Thần Hoang tam đại kỳ ti, một trong nguyên vật liệu luyện chế "Huyền Hàn Băng Phách Ti" mà thành, hơn nữa khôi lỗi này lại dùng rất nhiều tài liệu trân quý, trải qua cường hóa một lần nữa, thực lực đã bạo tăng một mảng lớn.
Có thể chỉ bằng vào băng ti của Mộc Ngẫu Tiểu Sữu còn không cách nào tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Đông Phương Bá, dù sao kẻ này đã trải qua luyện thi pháp môn luyện chế, đã là một hoạt tử nhân.
Nhưng kỳ hàn của Băng Phách Ti thành công ngăn chặn Đông Phương Bá, quan trọng nhất là khiến thân thể hắn trở nên băng lãnh cứng ngắc, mất đi tính bền dẻo lúc trước.
BA~ BA~ Tạch...!
Nhân cơ hội này, Từ Huyền cùng Mộc Ngẫu Tiểu Sữu liền ra tay, Phương Thiên Họa Kích cùng Sinh Tú Thiết Sạn đánh vào trên người Đông Phương Bá.
Lập tức, một tầng băng tinh mặt ngoài Đông Phương Bá bị nghiền nát, thân thể hắn lạnh như băng, cứng đờ cũng bị đánh thành từng mảnh vỡ vụn.
Vật chất càng cứng rắn, ngược lại càng dễ dàng phá, thân thể Đông Phương Bá giờ phút này đã mất đi tính bền dẻo cùng hoà hoãn, lực phòng ngự giảm mạnh, không cách nào ngăn cản công kích của Từ Huyền cùng Mộc Ngẫu Tiểu Sữu.
Trải qua lần này, thân thể Đông Phương Bá cơ hồ bị đánh thành vụn nát, huyết nhục mơ hồ, chiến lực giảm đi, bí thuật luyện thi pháp môn kia cũng dần dần mất đi, đột nhiên cảm giác được đau đớn.
- Không!!!
Đông Phương Bá đột nhiên phát ra tiếng gào thét kiệt lực, thống khổ không chịu nổi, máu trong cơ thể chảy trở về, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao.
Giờ phút này, trong cơ thể Đông Phương Bá, sinh cơ tuy rằng đang dần dần khôi phục, nhưng sau khi bí thuật luyện thi bị phá trừ, đã là nỏ mạnh hết đà.
Hơn nữa, hắn còn phải thừa nhận thông khổ ray rứt toàn thân, gần như nghiền nát, nếu không có ý chí cường đại, bị cừu hận che lấp, sợ sớm đã chết ngất rồi.
- Từ sư huynh, đừng để tên cầm thú này chết đơn giản như vậy a, ta muốn khiến hắn thừa nhận tất cả dày vò. . .
Nhạc Phong trong mắt lộ ra hận ý khắc cốt minh tâm.
Năm đó, Đông Phương Bá gây tội ác với nhất mạch Tinh Vũ sơn, cuộc đời này khó mà quên được.
Từ Huyền khẽ gật đầu, Đông Phương Bá hiện giờ không còn bao nhiêu chiến lực, tánh mạng lại đang lưu thoát, cũng không sống được mấy ngày.
- Hôm nay dường như là ngày tận thế của Đông Phương gia a, ta muốn vì đệ tử cùng bằng hữu đã chết mà báo thù!!
Đông Phương gia liên tiếp bại lui, truyền đến một tiếng lạnh lùng.
Người nọ không phải ai khác, chính là Thái Hoàng trưởng lão!
Với tu vi Nguyên Đan kỳ của Thái Hoàng trưởng lão, đột nhiên toàn diện đánh Đông Phương gia bại lui, Thống Đả Lạc Thủy Cẩu sinh ra lực phá hoại không thể tưởng tượng a.
- Tên phản đồ này!
Đông Phương Quý nghiến răng nghiến lợi, kinh sợ hét lớn.
Lúc này, bên trong Đông Phương gia hoàn toàn bị tan rã, cao tầng cùng tinh nhuệ còn lại toàn diện bại lui, sĩ khí sa sút.
Một đám đệ tử gia tộc lâm vào tuyệt vọng, bị buộc đến trong phủ đệ, giãy dụa lần cuối.
Đã đến tình cảnh như vậy, mọi người đều minh bạch, Đông Phương gia hôm nay bị diệt là không thể thoát khỏi.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng, Đông Phương gia cũng sẽ bị triệt để diệt sạch.
Đương nhiên, không thiếu một ít chi tử trung, hai mắt huyết hồng tính tự sát!
- Cứu thiếu chủ!
- Hộ giá thiếu chủ ra khỏi vòng vây! Đây là hi vọng guy nhất của Đông Phương gia!
Gần trăm tên tu giả tinh nhuệ, dưới sự dẫn dắt của mấy vị cường giả Ngưng Đan, liều chết đột phá vòng vây, yểm hộ Đông Phương Bá lui lại.
Từ Huyền cười lạnh, vừa mới chuẩn bị tay đột nhiên nghe thấy Sở Đông kinh hô một tiếng:
- Không tốt! Có biến cố!
Theo ánh mắt của hắn, Từ Huyền nhìn một về phía, sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
- Cái này. . . Làm sao có thể!
Nhiếp Hàn lộ ra vẻ sợ hãi, nắm chặt Thiên Hạt ma kiếm, thanh âm gần như run rẩy, nhìn qua Vô Song Điện Vương đối diện vừa mới bị chính mình giết chết.
Đầu Vô Song Điện Vương bị một đạo huyết ngân thẩm thấu, vốn là linh hồn cùng tâm thần đều bị gạt bỏ.
Nhưng Vô Song Điện Vương bị giết chết, thi thể còn lơ lửng giữa không trung, không có rơi xuống dưới.
Nếu như bởi vì cảnh giới của hắn cao, sau khi bị giết chết, lực lượng quanh thân chưa tiêu tán, sẽ không sẽ lập tức trụy lạc, thì còn có thể hiểu được.
Thế nhưng mà qua mấy hơi thở, thậm chí vượt qua mười tức thời gian, thân thể Vô Song Điện Vương giống như gỗ mục, còn phiêu phù ở giữa không trung, một đầu tóc dài màu đen theo gió phất phới, trông không hề giống một người chết.
Giờ phút này, Nhiếp Hàn đã tiêu hao hết nguyên khí cùng tâm thần, mất đi sức chiến đấu, nếu như Vô Song Điện Vương còn chưa chết, vậy thì thật phiền phức rồi!
Sắc mặt Sở Đông liền ngưng trọng, nhưng không quên mang Nhiếp Hàn, cường giả Ngưng Đan hậu kỳ đi ra.
Nhiếp Hàn vằ mới bị mang đi xa hơn mười trượng, dị biến liền tỏa ra.
Hô!
Vô Song Điện Vương tay áo phiêu dật, một đầu tóc dài cuồng vũ, đồng tử vốn ảm đạm liền bắn ra hai luồng quang diễm hắc u, giống như ánh nến màu đen.
Đột nhiên, từng sợi hôi hắc sắc diễm mầm nhỏ bé chui vào thể phách Vô Song Điện Vương, cân xứng hoàn mỹ, thân thể trong ngoài thiêu đốt, kích phát ra lực lượng cường đại kinh người.
- Thật bất ngờ a, các ngươi có thể nhanh như vậy chiến thắng Vô Song Điện Vương, nhưng hắn là thân thể tốt nhất, thiên tân vạn khổ ta đào tạo ra.
Một thanh âm trầm thấp khàn khàn, từ trong miệng Vô Song Điện Vương phát ra.
Thanh âm kia âm lãnh trống rỗng, ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị kinh nhiếp linh hồn, làm cho bốn phía thoáng chốc lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Đây là có chuyện gì? Vô Song Điện Vương không phải đã bị giết chết sao?
Tu giả phụ cận Đô thành đang xem cuộc chiến, nguyên một đám rút một ngụm hơi lạnh.
Một địch nhân tuyệt cường đáng sợ, tốn sức thiên tân vạn khổ mới có thể giết chết, vậy mà trực tiếp phục sinh tại chỗ, cái này như thế nào mới không khiến người khác kinh hãi?
- Không đúng, Vô Song Điện Vương đã chết, là do linh hồn cùng ý chí đang chi phối cỗ thân thể này!
Một số cường giả đan đạo nhỏ, nhìn ra mánh khóe.
Giờ phút này, khí tức trên người Vô Song Điện Vương nhanh chóng khôi phục, hơn nữa còn tăng lên, vừa vặn một gã cường giả Ngưng Đan đỉnh phong của Trương Thiên Minh phá không đánh tới.
- Chết!
Lực lượng Vô Song Điện Vương tuân theo một loại bản năng, một tay bổ một phát.
Chỉ một thoáng, một cổ sát khí vô hình không chất ngưng luyện đến mức tận cùng, lập tức che một khu vực.
Bành răng rắc!
Cường giả Ngưng Đan đỉnh phong kia, tiếng kêu thảm thiết liền im bặt, thân thể lập tức bị đánh nát, huyết quang nát bấy.
Công pháp đồng dạng, phong cách đồng dạng, công kích vô hình vô ảnh, quỹ tích không thể nắm bắt, khó có thể ngăn cản.
Nhiếp Hàn bị mang ra chiến trường, chứng kiến tình hình như thế, khuôn mặt thoáng một phát hung hăng run rẩy, trong lòng vô lực, một cổ hàn ý lan tràn toàn thân, trong mắt hoảng sợ một mảnh:
- Tại sao có thể như vậy? Coi như là thân thể này bị không chế cũng không có khả năng có được năng lực khi hắn còn sống!
Chín vị cường giả đỉnh tiêm còn thừa lại của Trương Thiên Minh cũng liền biến sắc.
Giờ phút này, tình hình hoàn toàn giống với Vô Song Điện Vương ở trạng thái đỉnh phong, phục sinh tại chỗ! Hiển nhiên thể phách của Vô Song Điện Vương tuyệt không đơn giản bị đoạt xá, hay bị tiếp quản. Mà hết thảy những chuyện này tựa hồ cũng đã mưu tính trước a.
Cục diện trên trận lập tức biến thành nan giải, thực lực Vô Song Điện Vương đã vượt qua cực hạn ứng phó của cường giả Côn Vân tu giới.
Trương Thiên Minh chỉ có một Nhiếp Hàn, tất cả lực lượng lại không có khả năng đến lần thứ hai.
Cường giả đỉnh tiêm khác đều trải qua một phen chiến đấu, đều có chỗ tiêu hao hoặc tổn thương.
Sau khi giết chết một người, trong thân thể Vô Song Điện Vương kia vẫn còn thừa nhận thối luyện thiêu đốt hôi hắc sắc, khí tức không ngừng kéo lên.
Người càng lớn, trên người hắn còn dần dần dâng lên một cổ âm tà tử khí sâm lãnh rét thấu xương, một cổ khí tức cấm kị cường đại kinh hồn, cơ hồ có thể làm lão quái Nguyên Đan kỳ bình thường hít thở không thông.
Sau khi Vô Song Điện Vương phục sinh, thực lực so với lúc trước còn đáng sợ hơn!
- Tình huống xấu nhất cuối cùng vẫn xảy ra, người sáng lập kim điện vương rốt cục cũng không buông tha.
Sở Đông biến sắc, lập tức ở hậu phương chỉ huy nói:
- Chư vị! Toàn bộ lui lại!
XIU....XIU... Bá
~ Từ Huyền vội vàng dẫn theo Mộc Ngẫu Tiểu Sữu cùng thủy hồn phân thân của Tuyết Vi ngăn cản ở phía trước, yểm hộ những người khác lui lại.
- Thật tốt quá! Đại gia được cứu a, người sáng lập kim điện vương sẽ không vứt bỏ Đông Phương gia!
Đông Phương Quý vẻ mặt cuồng hỉ.
Thiếu chủ Đông Phương gia cũng biết, người sáng lập kim điện vương thâm bất khả trắc, sẽ vượt qua lực lượng cấm của Côn Vân tu giới, hoàn toàn có thể nghịch chuyển chiến cuộc.
- Tại sao có thể như vậy!
Thái hoàng trưởng lão đang chém giết đệ tử Đông Phương gia, tâm thần run lên, không chút nghĩ ngợi lập tức chạy trốn.
Bá XÍU...UU!!
Vô Song Điện Vương đột nhiên huyễn hóa thành mấy chục đạo hư ảnh, nhe thiểm diện vây quanh thái hoàng trưởng lão.
- Đi tìm chết!
Mấy chục đạo hư ảnh Vô Song Điện Vương đồng thời đánh một quyền, sát khí cùng uy áp linh hồn phô thiên cái địa, cực kỳ đáng sợ, cơ hồ khiến thái hoàng trưởng lão thổ huyết, phía dưới vội vàng vận khởi một cổ đồng thuẫn bài, quanh thân ngưng tụ thành một tầng ám thanh sắc quang ảnh.
Bang bang oanh!
Chỉ là một lượng quyền, phòng ngự thái hoàng trưởng lão đã bị đánh nát, thừa nhận mấy quyền liên miền không ngớt, oanh tạc thân thể của hắn, tiếng kêu thảm thiết vạch phá phủ đệ Đông Phương gia trên không.
Như thiểm điện lui về, Lôi Đình chém giết thái hoàng trưởng lão, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt, không hơn lưỡng tức thời gian.
Thái hoàng trưởng lão tu vi cao nhất Côn Vân tu giới, cơ hồ vô phản kháng mà bị diệt sát.
- Thật tốt quá. . .
Đông Phương gia một mảnh cuồng hỉ, kể cả Đông Phương Bá đang hấp hối kia cũng đều thấy được hy vọng.
Chỉ bằng một mình Vô Song Điện Vương liền có thể chi phối toàn bộ cục diện!
Đỉnh tiêm cường giả Trương Thiên Minh đều dưới sự chỉ huy của Sở Đông rời khỏi vài dặm bên ngoài.
Chỉ có Từ Huyền cùng Tuyết Vi là lưu lại tại nguyên chỗ.
- Giết chết Đông Phương Quân!
Từ Huyền thấp giọng phân phó nói.
- Vâng, chủ nhân!
Tuyết Vi mỉm cười, ngọc thủ một điểm, Đông Phương Quân bị tầng tầng thủy tuyền cùng lam tử sắc thủy liệm trói buộc, hội tụ ra uy áp thủy linh kinh thiên bàng bạc, bỗng nhiên bạo nổ!
Oanh băng!
Thân thể Đông Phương Quân trong khoảnh khắc liền bị uy năng thủy linh dùng thiên vạn cân kế oanh tạc thành phấn thân toái cốt!
Ai nói thủy linh tiên pháp không có lực công kích?
Tuyết Vi có được một kiện Di lạc côi bảo" nguyên vẹn, với tư cách bản thân là yêu ngư hoàng tộc, có thể dùng tu vi Nguyên Đan kỳ, thực lực chỉ có thể trên Nhiếp Hàn, tuyệt không dưới hắn!
Chúng cao tầng Đông Phương gia trong lòng run lên, sợ hãi không thôi, Côn Vân đệ nhất nhân ngày xưa, nhân vật linh hồn của Đông Phương gia, bị một vị nữ bộc kiều nhu bên cạnh Từ Huyền diệt sát!