Từ Huyền chỉ cần không cách nào chống lại Tử Tiêu, sẽ thua, mà hắn muốn thắng đổ ước lại phải triệt để đánh bại Tử Tiêu Quốc.
Suy nghĩ một chút, Từ Huyền gật đầu đáp ứng, trong kế hoạch khổng lồ của Sở Đông, nếu là thống nhất Côn Vân, tất nhiên sẽ gặp phải sự xâm phạm của Tử Tiêu quốc. Địch nhân đến phạm, tự nhiên không thể không đánh mà lui được, ít nhất phải một lần hành động quét ngang Tử Tiêu, khiến nó không dám đến xâm phạm Côn Vân nữa.
- Tốt, chúng ta ở đây vỗ tay thề, không được đổi ý.
Vân Phỉ Nhi khó có thể che dấu được một tia vui mừng trên mặt, không uổng công mình hy sinh tình cảm và thân thể, mục đích tối nay cuối cùng cũng đạt được rồi.
Nàng tin tưởng Từ Huyền rất có khả năng thống nhất Côn Vân, nhưng căn bản không tin tưởng sau một phen chinh chiến thảm thiết, Trương Thiên Minh còn có lực lượng chống lại Tử Tiêu.
- Như ngươi mong muốn.
Từ Huyền hơi thâm ý nhìn nàng.
Chợt, hai người vỗ tay thề, mặc dù không có ước thúc cưỡng chế của linh hồn huyết thệ nhưng Vân Phỉ nhi tin tưởng lấy độ cao của Từ Huyền, cũng khinh thường trái lại đổ ước.
- Ngươi nhất định phải thua.
Vân Phỉ Nhi mặt ngọc mỉm cười, tràn đầy tự tin, giơ lên chiếc cổ ưu nhã như thiên nga trắng.
Khóe miệng Từ Huyền hơi trào phúng, ôm ngang nàng công chúa ưu nhã tuyệt lệ này trước ngực, miệng hung hăng phủ lên bờ môi hồng nhuận của nàng, trên hai tay lướt về dưới, thân thể băng khiết kia mỗi một tấc khu vực mẫn cảm đều không tránh khỏi bàn tay hắn.
Vân Phỉ nhi thổ khí như lan, trên da thịt như tuyết trắng rất nhanh nổi lên một tầng ôn hòa, lúc này quấn cùng một chỗ với Từ Huyền, nàng không hề giãy dụa, lại có vài phần thái độ thuận theo nữa
Từ Huyền cởi đi chiếc váy cao quý kia, hạ thể khi thì thẳng tiến, bên tai truyền đến trận trận tiếng rên dịu dàng, không ngớt không dứt.
Đêm đó, Từ Huyền không rời khỏi khuê phong, cùng Vân Phỉ Nhi đêm xuân một đêm.
Sắc trời không sáng, Vân Phỉ Nhi mở đôi mắt đẹp ra, đưa mắt nhìn thân ảnh Từ Huyền nhạt nhòa khỏi khuê phòng, tâm tình giờ phút này vô cùng phức tạp, nỉ non lẩm bẩm:
- Chúng ta mặc dù triền miên yêu nhau, nhưng chính ngươi cũng đã nói, đây là một trò chơi, đừng trách ta lợi dụng ngươi. Khi đại quân Tử Tiêu thế như chẻ tre, đánh vào Côn Vân thì hi vọng ngươi có thể thiệt tình làm trượng phu của ta, trung với Tử Tiêu hoàng tộc.
Về phần khả năng đổ ước thua, Vân Phỉ Nhi căn bản chưa từng cân nhắc tới
Ngày thứ hai, Tử Tiêu Quốc Sư và công chúa, cáo biệt thủ đô, chuẩn bị rời khỏi Côn Vân Quốc, có lẽ sẽ ngưng lại khảo sát một thời gian ngắn, nhưng cũng sẽ không lưu lâu.
Bọn người Từ Huyền vẫn còn chờ trong vương đô.
Rốt cục, lại qua nửa tháng, Nhiếp Hàn xuất quan.
Nhiếp Hàn sau khi xuất quan quanh thân ẩn ẩn bồi hồi một cổ hủy diệt kiếm ý không thể ngăn chặn, cũng không mất lạnh như băng bá đạo trước kia.
Từ Huyền phát hiện, cái này cổ áo nghĩa kiếm ý thì tương đối phù hợp với khí tức Thiên Hạt Ma Kiếm.
Hắn âm thầm gật đầu, xem ra thực lực của Nhiếp Hàn rất có tiến bộ, cái này nhất định có thể gia tăng xác xuất thành công của kế hoạch và đại cục.
Chuyện đàm phán với Tử Tiêu sứ giả cuối cùng cũng chấm dứt.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, Nhạc Phong, Đổng Băng Vân, một chuyến tổng cộng năm người, ngày đó rời khỏi Côn Vân Quốc Đô, đi Bắc Phong trọng thành.
Côn Vân hoàng cung, trong một tòa đại điện cao quý.
- Sở Đông đi rồi...
Côn Vân Quốc Quân mặc hoàng bào thở một hơi thật dài, trên mặt mang theo sầu lo và bất an.
Côn Vân hoàng tộc, sở dĩ có thể một mực duy trì lâu như thế, đó đều là nhờ sự tồn tại của Sở Đông cả.
- Quốc quân không cần lo lắng, dưới thế cục hôm nay, Đông Phương gia danh bất chính, ngôn bất thuận, lại có sự ngăn trở của Trương Thiên Minh, không dám chính diện đối phó chúng ta. Mà trong vương cung cũng có không ít đan đạo cao thủ trấn thủ, đề phòng sâm nghiêm, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, không ai có thể gây nguy hiểm cho bệ hạ cả.
Một vị Thanh y văn sĩ bên dưới cười nhạt nói.
- Cường giả trong vương cung trước kia, binh lực và trận pháp cấm chế, đều do Sở Đông bố cục điều tiết khống chế, hiện giờ do ngươi tiếp nhận, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng đấy.
Côn Vân Quốc Quân vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Quốc quân yên tâm, chuyện Sở Đông có thể làm được, ta cũng sẽ không thua hắn, cho ta chỉnh đốn hai ngày, ta sẽ củng cố thế lực hoàng cung trên phạm vi lớn.
Thanh niên văn sĩ vẻ mặt tự tin.
- Tốt, nếu có hiệu quả, ta sẽ xem xét đề bạt ngươi là quốc sư.
Côn Vân Quốc Chủ hơi an tâm một chút.
Trong mấy ngày kế tiếp, bố cục trong vương cung đã được chỉnh đốn một phen, tất cả thay đội tựa hồ đã khiến lực phòng ngự của vương cung được tăng lên rất nhiều, có thể nói là không chê vào đâu được.
Ngay ngày thứ năm sau khi Từ Huyền Sở Đông rời đi.
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống.
Lực lượng phòng ngự trong vương cung tiến vào thời khắc sâm nghiêm nhất.
Côn Vân Quốc Quân ngồi ở trên kim điện, vẻ mặt âm trầm:
- Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, người tập kích ám sát đã xuất hiện tới mười mấy tên. Ngươi vậy mà nói lực phòng ngự trong vương cung được tăng mạnh hơn so với trước kia không chỉ một lần sao?
- Cái này... Thần cũng không nghĩ tới, sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Thanh niên văn sĩ thần sắc sợ hãi, tâm thần bất định bất an.
Hắn nhớ mang máng, bố cục trước kia của Sở Đôn trong vương cung, có rất nhiều cái thoạt nhìn cái hiểu cái không, cũng có vài bố trí, càng cảm thấy buồn cười hoặc là vẽ vời cho thêm chuyện.
Sở Đông đi rồi, hắn toàn quyền tiếp nhận, tự nhiên phải dựa theo tiên diễn áo nghĩa của mình để bố trí rồi.
- Quốc quân, đáp án này, ta biết rõ.
Một thanh âm trống trải mờ mịt vang lên trong đại điện.
"Người nào! "
Côn Vân Quốc Quân tâm thần một bỗng dưng rung động.
Ông A...
~ Rồi đột nhiên, một tầng ngân quang sáng chói do tầng tầng quang vân màu bạc thật nhỏ dày đặc tạo thành, ngăn trở khắp toàn bộ đại điện.
Chỉ một thoáng, cung điện to như vậy, bốn phía một mảnh ngân quang thần bí cũng sinh ra vô cùng biến hóa.
XÍU... UU! Bá!
Một đạo quang ngân màu bạc từ bên cạnh Côn Vân Quốc Quân lóe lên rồi biến mất, hiện ra một nam tử tóc bạc mặt mang mặt nạ vàng.
- Kim Điện Vương...
Côn Vân Quốc Quân hoảng hốt, từ lúc nào Kim Điện Vương có thể đến gần mình rồi thế? Lúc Sở Đông ở đây chưa bao giờ xuất hiện tình huống này cả.
Người đến đúng là Không Minh Kim Điện Vương am hiểu không gian bí thuật .
- Hoàng cung hiện giờ thật sự là sơ hở trùng trùng điệp điệp, thật sự quá dễ dàng rồi, đừng nói là không gian bí thuật của ta, coi như là tùy tiện một a miêu a cẩu nào đó cũng có thể xông vào được.
Khóe miệng Không Minh Kim Điện Vương nhếch lên một tia cười nhạo.
Hắn còn nhớ rõ, khi Sở Đông ở đây, toàn bộ hoàng cung, tựa như một cái thiên la địa võng, hư thật biến hóa, bẩy rập trùng trùng điệp điệp, ngay cả không gian bí thuật cũng cảm thấy khó giải quyết, đáng sợ hơn chính là, mỗi một lần muốn tập kích đều bị ngăn chặn như đã có tính trước, thậm chí rơi vào trong thiết trí mai phục tự trước nữa, ngay cả bóng dáng quốc quân cũng không thấy được.
- Ha ha ha... Chỉ bằng một Kim Điện Vương như ngươi đã muốn giết bổn quân sao?
Côn Vân Quốc Quân ngửa đầu cười dài, lấy ra Danh Kiếm Kim Hoàng.
- Côn Vân tứ kiệt, ngoại trừ Đông Phương Bá ra, những người khác trong mắt ta đều không bằng *** chó.
Không Minh Kim Điện Vương cười lạnh một tiếng, một hư ảnh màu bạc hư huyễn chuyển động trong vương cung.
Phốc phốc!
Một đạo ngân nhận trong suốt chém thanh niên văn sĩ bên cạnh quốc quân thành hai đoạn.
Côn Vân Quốc Quân sắc mặt đại biến, hắn cơ hồ khó có thể bắt lấy bóng dáng và quỹ tích ra tay của Không Minh Kim Điện Vương.
Đều là Ngưng Đan đỉnh phong, tu vi của hắn toàn bộ là dựa vào vô số tài nguyên và ngoại lực cưỡng ép tăng lên, chiến lực chính thức cực nhỏ, thực lực còn không bằng Ngưng Đan hậu kỳ bình thường, cho dù có Kim Hoàng Danh Kiếm nơi tay thì lúc đối mặt với Không Minh Kim Điện Vương hắn cũng cảm thấy thật vô lực.
- Không Minh, không nên kéo dài thời gian nữa.
Một thanh âm nam tử nhu hòa réo rắt từ bên cạnh truyền đến.
Ở một nơi hẻo lánh của đại điện, chẳng biết lúc nào, hiện thân một nam tử tóc dài, giữa mép tóc có một đôi đồng tử đen kịt như đêm tối, thâm thúy bao la bát ngát.
- Vô Song Điện Vương...
Trong thanh âm của Quốc quân lộ ra vài phần sợ hãi.
- Vâng, lão đại!
Không Minh Kim Điện Vương vừa nói xong, vài đạo ngân nhận trong suốt hư thật bất định cắt đến trước người quốc quân.
Đinh đinh đinh!
Kim Hoàng Danh Kiếm trong tay quốc quân hoạch xuất ra một mảnh xoáy kiếm quang xinh đẹp chặn công kích của Không Minh Kim Điện Vương lại.
- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?
Một đạo thanh âm trào phúng từ đỉnh đầu truyền đến, một đạo quang ngấn màu bạc lướt từ trên xuống, muốn tránh cũng không được!
- Dừng tay --
Một thanh âm già nua uy nghiêm như như lôi đình hàng lâm đại điện.
Ám thanh sắc điện vân mắt thường khó có thể nhìn thấy, siêu việt vật chất, nương theo tiếng hét lớn kia trùng kích đến khu vực chỗ Không Minh Kim Điện Vương.
Thân hình Không Minh Kim Điện Vương cứng lại, "Bá XÍU... UU! " Thoáng một phát, biến mất trên đỉnh đầu quốc quân.
Chợt, một lão giả thanh sam râu bạc trắng bỏ qua cấm chế trói buộc chung quanh đại điện, bước một bước đến bên cạnh quốc quân.
- Thật tốt quá sư tôn, ngài cuối cùng cũng tới kịp.
Côn Vân Quốc Quân thở phào một hơi.
- Thái Hoàng trưởng lão, sự hiện hữu của ta, chính là vì chờ đợi ngươi đến.
Thanh âm nam tử giàu từ tính từ một nơi hẻo lánh trong đại điện truyền đến.
- Hừ, Vô Song Điện Vương, chỉ bằng ngươi, cũng muốn đối phó ta? Nếu là Đông Phương Quân đích thân tới, còn có mấy phần cơ hội.
Thái Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng.
- Ha ha, nếu không có bản điện yểm hộ và hiệp trợ, Đông Phương Quân cũng rất khó có được uy danh vô địch, Côn Vân đệ nhất nhân như hôm nay, so sánh ra, ta càng muốn làm một người yên lặng vô danh hơn.
Thanh âm kỳ dị mà quỷ dị kia hời hợt vang lên trong đại điện.
Thái Hoàng trưởng lão tâm thần run lên, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sợ hãi nói:
- Năm đó Thái thượng trưởng lão của Nam Cung gia một thân tu vị tạo nghệ tới gần Nguyên Đan trung kỳ, lại thêm vào lực lượng huyết mạch và ‘ tam thông môn **’, phóng mắt khắp Côn Vân không ai có thể địch lại, Đông Phương Quân muốn chiến thắng hắn cũng thập phần khó khăn, làm sao có thể giết được chết hắn? Còn có mấy năm trước, hoàng cung vinh dự trưởng lão Bích Lâm tiên sinh trống không tan biến mất cũng là một Nguyên Đan cường giả rất có tiếng tăm...
- Ngươi rất thông minh, Đông Phương Quân năm đó quả thật khó có thể làm được như vậy, ngày hôm nay, ngươi phái theo gót hai vị kia rồi...
Vừa mới nói xong, một cổ sát ý lạnh như băng thuần túy, đạt đến đỉnh phong cực hạn cơ hồ đánh vỡ xiềng xích không gian, xuyên thấu qua thân thể Thái Hoàng trưởng lão.
Bành thông --
Thái Hoàng trưởng lão tu vị cao nhất Côn Vân Quốc thân hình như bị gió thổi đi, bị đánh bay ra ngoài, hư không chỉ lưu lại một quỹ tích sát khí nhàn nhạt.
PHỐC!
Thái Hoàng trưởng lão nhổ ra một búng máu, thân hình đứng thẳng bất động, tựa ở trên đại điện, sắc mặt trắng bệch, rung giọng nói:
- Ngươi... Ngươi không phải người...
Công kích vừa rồi, vô hình vô chất, không có bất kỳ loè loẹt, cũng không hề thấy bất luận quang ảnh kình phong nào, thậm chí còn không cảm nhận được sự chấn động của chân lực, pháp lực gì cả.
- Hiện giờ, bày ở trước mặt ngươi đấy, ngoại trừ chết, chỉ có một lựa chọn...
Vô Song điện Vương dù bận vẫn ung dung nói, trong đôi mắt đen kịt không mang theo một tia cảm tình.
...
Phi hành lộ trình gần hai ngàn dặm, bọn người Từ Huyền trở về Bắc Phong trọng thành.
Với tư cách là Minh chủ Trương Thiên Minh, vừa vừa về đến thì trong trận doanh đã có rất nhiều nhân vật đến cầu kiến.
Từ Huyền dứt khoát mở một lần hội nghị, tham dự trong đó là một hai chục người trọng yếu nhất liên minh.
- Không nghĩ tới Từ minh chủ lại từ chối liên hôn với Tử Tiêu công chúa...
Thần gia Đại trưởng lão, hơi có vẻ tiếc nuối nói.
Đối với quyết định này của Từ Huyền, mọi người sẽ không làm trái, tối đa chỉ có chút tiếc nuối và thở dài thôi.
- Về chuyện liên hôn thì tạm ngưng. Hiện giờ có hai chuyện quan trọng, cần phân phó xuống dưới.
Ánh mắt Từ Huyền nhàn nhạt quét qua toàn trường.
Tham dự hội nghị có Trương Phong, có Trương gia Đại trưởng lão năm đó, cũng có lão viện trưởng của Phương Thiên học phủ, còn có một vài đan đạo cường giả quen thuộc nữa..
Trên trận thoáng chốc yên tĩnh lại.
- Chuyện thứ nhất, đề bạt Sở Đông làm phụ tá quân sư cao nhất liên minh, dưới tình huống bình thường, bố cục và điều tiết khống chế binh lực liên minh đều do hắn phụ trách chưởng quản. Trừ Phó minh chủ và gia chủ, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn hắn cả.
Trong giọng nói của Từ Huyền, tràn ngập một cổ uy nghiêm.
Quyết định này qua đi, mọi người phía dưới hai mặt nhìn nhau, có ít người đồng ý, có ít người muốn nói mà lại thôi.
- Ta đồng ý.
Trương Phong thân là gia chủ liên minh mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đồng ý.
Chợt, chúng cường giả phía Phương thiên học phủ đều nhất trí đồng ý.
Sở Đông, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới hiện này, cũng là người rất có uy vọng, đặc biệt là trong đoạn thời gian trấn thủ hoàng cung, bày mưu nghĩ kế, có thể nói là tiên diễn kỳ tại đệ nhất Côn Vân.
Cuối cùng nhất, quyết định này, thành công thông qua.
Sở Đông mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn Từ Huyền, Trương Phong, lộ ra mấy phần vui mừng hiếm thấy.
- Chuyện thứ hai!
Từ Huyền đột nhiên từ trong túi trữ vật, xuất ra một cái danh sách, trên đó ghi lại vô số tên các tài liệu.
- Đây là...
Mấy vị nhân vật trọng yếu liên tiếp nhìn danh sách nhỏ kia.
Sau một lát, Thần gia Đại trưởng lão ngược lại hít một hơi:
- Số lượng tài liệu cần trên này rất nhiều, coi như là một Nguyên Đan kỳ cường giả cũng rất khó lấy ra được.
- Rất nhiều tài liệu tài nguyên, phóng mắt khắp Côn Vân cơ hồ đã hiếm thấy tuyệt tích, trân quý dị thường...
Trên mặt Lão viện trưởng lộ vẻ khó khăn..
- Xin hỏi, minh chủ cần những tài liệu này để làm gì.
Một vị lão giả Ngưng Đan hậu kỳ của Thần gia lớn mật hỏi.