Trong tranh phong của Côn Vân tứ kiệt, Đông Phương Bá nghiễm nhiên dùng thực lực tuyệt đối chiến thắng quần hùng, trở thành vương đô tân tú đệ nhất nhân.
Ngay cả quốc quân có tu vị uy vọng cao nhất trong Côn Vân tứ kiệt cũng không chịu nổi một kích.
- Quốc quân thế nhưng chính là tu giả Ngưng Đan đỉnh phong, tay cầm Kim Hoàng Danh Kiếm, vậy mà thua thảm như vậy.
- Xem ra thực lực của Đông Phương thiếu chủ so với những Nguyên Đan kỳ lão quái thành danh kia cũng không sai biệt nhiều lắm.
Tu giả mấy phương thế lực nhao nhao nghị luận, phần lớn là kinh hãi với thực lực mà Đông Phương Bá lộ ra.
- Không tệ không tệ.
Tử Tiêu Quốc sư trên mặt vui vẻ, ánh mắt đánh giá Đông Phương Bá, hiển nhiên có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đông Phương Quân mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Thực lực Bá nhi tất cả mọi người đã thấy, vậy chuyện liên hôn không biết quốc sư và công chúa, định như thế nào?
Tình hình như thế khiến một phương hoàng tộc sắc mặt khẽ biến.
Một khi Đông Phương Bá và Tử Tiêu công chúa liên hôn, như vậy ngày sau Côn Vân Quốc phải chính thức sửa thành họ "Đông Phương" rồi.
Vào thời khắc này, Tử Tiêu công chúa xinh đẹp xiết chặt, vụng trộm liếc qua Từ Huyền ở đối diện, nhưng hắn căn bản chỉ thờ ơ.
Trùng hợp là độc nhãn Đông Phương Bá lập loè quang mang tham lam, đang không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào Tử Tiêu công chúa, chú ý tới chi tiết vi diệu này, sắc mặt trầm xuống, trong đôi đồng tử tím đen lóe hiện hàn ý, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt liếc Từ Huyền.
- Ha ha, Đông Phương Bá quý gia tộc thực lực trong Côn Vân tứ kiệt quả thật là đệ nhất. Nhưng cái này cũng không đại biểu hắn trong toàn bộ tân tú Côn Vân cũng là nhân tài kiệt xuất nhất. Lúc bổn quốc sư đến quý quốc, còn nghe nói qua hai nhân tài mới nổi giác, quật khởi như sao chổi, chỉ sợ tuyệt không dưới Đông Phương Bá.
Tử Tiêu Quốc sư vui vẻ rất đậm, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn lướt qua Từ Huyền đang ngồi ngang hàng với Đông Phương Quân.
Lời vừa nói ra, Đông Phương Quân sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên, Đông Phương Bá tuy mạnh, nhưng hắn tự nghĩ nếu so với bất thế kỳ tài như Từ Huyền, Nhiếp Hàn thì vẫn còn thua nửa phần.
- Quốc sư thật sự là mắt sáng như đuốc, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, đệ nhất nhân chính thức trong lớp trẻ, cũng không phải là Đông Phương Bá. Người nọ xa cuối chân trời gần ngay trước mắt, chính là Từ tiểu hữu ở bên cạnh lão hủ đây.
Trên mặt Thái Hoàng trưởng lão miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, đưa tay đề cử ngồi Từ Huyền ngồi bên cạnh.
Nếu Quốc quân đã thua, liên hôn đã không còn hi vọng nữa thì sao không để cho Đông Phương gia và Trương Thiên Minh đi tranh giành chứ?
Quốc sư gật đầu nói:
- Danh tiếng Từ đạo hữu như sấm bên tai, có lẽ có thể thắng được Đông Phương Bá một bậc.
Lập tức, Từ Huyền lại lần nữa trở thành tiêu điểm toàn trước, trước đó, trong tranh phong của Côn Vân tứ kiệt, hai phe hoàng tộc và Đông Phương gia đều tận lực xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
NGAO!
Đông Phương Bá trong lòng trong giận dữ, khuôn mặt dữ tợn, trong ánh mắt màu tím đen, hiện ra dị quang kinh hồn đập vào mắt, khí lực huyết dịch phảng phất như đang thiêu đốt, dâng lên một cổ tử sát huyết quang đủ để khiến Nguyên Đan lão quái động dung.
Trong lúc nhất thời nguyệt dạ phía trên hoàng cũng cũng ẩn ẩn nhiễm lên một tầng huyết quang sát khí, làm cho vô số tu giả trong phương viên trăm dặm không rét mà run.
- Từ Huyền! Có bản lĩnh đánh một trận với Đông Phương Bá ta, quyết ra thắng bại không?
Đông Phương Bá vẻ mặt âm tàn độc ác, tử sát huyết quanh quanh quẩn thân thể như vặn vẹo như Ác Long, truyền đến một cổ khí tức cấm kị kinh tâm động phách.
Khí tức Đông Phương Bá phát ra hiện giờ cũng không thua Nguyên Đan lão quái, khiến cho toàn trường phải yên tĩnh im ắng.
- Lực lượng huyết mạch trên người Đông Phương Bá, không ngờ mạnh như vậy...
Trong mắt Tử Tiêu Quốc sư lóe lên tinh quang.
Sắc mặt Thái Hoàng trưởng lão cũng biến đổi, trình độ huyết mạch thức tỉnh của Đông Phương Bá còn cao hơn tưởng tượng, thậm chí còn hơn cả lão tổ Đông Phương Quân.
- Dưới cơn cừu hận, lực lượng huyết mạch của Bá nhi tựa hồ hơi có tinh tiến, nhưng nếu so với Từ Huyền thì vẫn còn chút chênh lệch. . .
Đông Phương Quân nửa vui nửa buồn.
Ánh mắt mọi người trên trận đều dừng lại trên người Từ Huyền, về mặt thân phận địa vị, hắn có thể ngồi ngang hàng với Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân.
Dương Tiểu Thiến ở một nơi hẻo lánh trong trận doanh Đông Phương gia, đôi mắt sáng cũng dừng lại trên người thân ảnh anh vĩ kia, trong nội tâm cảm xúc phức tạp, hơn nữa là đắng chát, con mắt ảm đạm.
- Ngươi, còn chưa đủ tư cách.
Từ Huyền sắc mặt gợn sóng không sợ hãi, thờ cơ đối với sự kêu gào của Đông Phương Bá.
Hiện nay, hắn thân là minh chủ Trương Thiên Minh, ở Côn Vân tu giới uy danh như mặt trời ban trưa, cùng ngồi ngang hàng với Nguyên Đan cường giả thế hệ trước, sao lại tự hạ thân phận đánh một trận với Đông Phương Bá được?
- Ha ha ha. . . Từ Huyền! Nếu ngươi không dám chiến, cứ bỏ quyền nhận thua, như vậy Tử Tiêu công chúa này sẽ trở thành thê tử tương lai của Đông Phương Bá ta.
Đông Phương Bá không giận ngược lại cười, ngửa mặt lên trời thét dài nói.
Từ Huyền nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, chợt khôi phục bình thường, cười nhạt một tiếng:
- Từ mỗ đối với hôn nhân này, không có hứng thú. Còn nữa, có nguyện ý gả cho ngươi hay không, ậy cũng phải thông qua bản thân công chúa đồng ý mới được.
Câu trả lời của hắn, khiến quốc sư và công chúa, thập phần thất vọng.
Thái độ bên ngoài của Từ Huyền quả quyết cự tuyệt chuyện liên hôn này..
Đông Phương Quân cảm thấy đại hỉ, vội vàng đứng dậy ôm quyền nói:
- Nếu Từ đạo hữu đã bỏ quyền, không biết quý quốc có nguyện ý gả công chúa cho Đông Phương Bá của bổn tộc không?
- Cái này... .
Ánh mắt Quốc sư quăng về phía Tử Tiêu công chúa, mang theo vài phần trưng cầu.
Tử Tiêu công chúa khẽ cắn bờ môi, khóe mắt quét nhìn, trộm trộm nhìn Từ Huyền một cái, cuối cùng trên mặt đẹp lộ ra một tia kiên quyết:
- Nếu như trong một tháng, trong Côn Vân Quốc không có tân tú khác có thể chiến thắng Đông Phương Bá. Bổn công chúa sẽ đáp ứng gả cho Đông Phương gia.
Xoạt!
Mọi người trên trận một mảnh oanh động, giật mình với quyết tâm và phách lực của Tử Tiêu công chúa.
Từ Huyền sắc mặt đại biến, khó có thể tin nhìn về phía Tử Tiêu công chúa, không nghĩ tới nàng này lại lấy nhân sinh vận mệnh của mình ra để nói đùa như vậy
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tử Tiêu công chúa khóe mắt hồng nhuận phơn phớt, Từ Huyền có thể trong ánh mắt nàng có vài phần quật cường và khí hận, còn lộ ra thất vọng thật sâu nữa.
Xem ra nàng này có vài phần giận dỗi, bức Từ Huyền làm ra quyết định.
- Ha ha ha... Một tháng sao! Từ Huyền, ngươi nếu đổi ý, còn có cơ hội đấy!
Đông Phương Bá cất tiếng cười to, một đầu tóc tím đón gió hô ứng, rất là hăng hái.
Từ Huyền lâm vào trầm tư, Nhạc Phong ở bên cạnh lại nóng nảy:
- Từ sư đệ, ngươi sao có thể để công chúa, gả cho tên súc sinh Đông Phương Bá kia chứ? Ngươi nhanh lên ứng chiến, đến lúc đó chỉ cần trong chiến đấu, giết chết Đông Phương Bá, thứ nhất là báo thù cho Tinh Vũ Sơn nhất mạch, thứ hai cũng có thể tan rã liên hôn giữa Đông Phương gia và Tử Tiêu Quốc.
Nghe xong Nhạc Phong nói một phen, Từ Huyền nhẹ gật đầu, trước kia một mực lấy đại cục làm trọng, bó tay bó chân, hiện giờ bị bức đến mức này, chỉ có thể ứng chiến thôi.
Lập tức Từ Huyền có ý niệm hồi tâm chuyển ý, Đông Phương Quân biến sắc, mỉm cười:
- Bá nhi hôm nay đánh một trận, nguyên khí có chỗ hao tổn, nếu là luân phiên quyết chiến, cũng không công bình. Không bằng một tháng sau, ở cùng địa điểm này, đến lúc đó Từ đạo hữu suy nghĩ kỹ càng rồi lại đến ứng chiến.
- Một tháng nghĩ ngơi sao?
Từ Huyền ánh mắt lóe lên, Đông Phương Quân lão hồ ly này kéo dài thời gian là có mưu đồ gì thế?
Nhưng hôm nay, Đông Phương Bá quả thật đã đánh một hồi, mà Từ Huyền luận uy danh địa vị đều hơn xa đối phương, tự nhiên không cách nào cự tuyệt yêu cầu này rồi.
- Tốt, một tháng lại gặp.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, vẫn đang chưa xác định có nên tái chiến không. Trong lòng của hắn âm thầm tính toán, mình đến lúc đó đại khái có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho Nhiếp Hàn...
Tiệc tối lại tiếp tục nửa canh giờ, rốt cục tan cuộc.
Tam phương thế lực, nhao nhao ly khai.
Từ Huyền ba người mới đi một hồi, đằng sau đã có một nha hoàn tú lệ chạy tới:
- Từ đại nhân, công chúa nhà ta muốn một mình gặp ngài.
- Sư đệ, ngươi đi gặp đi.
Nhạc Phong vứt ra một câu, liền cùng Đông Băng Vân rời đi.
Từ Huyền đi theo nha hoàn kia, đi vào một tòa linh lâu lịch sự tao nhã, phụ cận hoa cỏ hương thơm hợp lòng người.
- Công chúa đang chờ bên trong.
Nha hoàn mở cửa ra, để Từ Huyền đi vào, lại nhẹ đóng cửa lại.
Từ Huyền tiến vào tòa linh lâu trang nhã lịch sự này, bên trong toàn là linh hoa dị thảo, hương khí tràn ngập, nhưng lại không có một bóng người.
Đạp vào lầu hài, xuyên qua một tầng trận pháp cấm chế, trong tầm mắt hiện ra một khuê phòng.
Ở một bên rèm che, như ẩn như hiện có thể thấy được một bóng hình xinh đẹp cao quý.
Bố cục toàn bộ khuê các cao nhã giản lược, tươi mát hương thơm.
Nữ tử trong bức rèm che trầm mặc không nói.
Từ Huyền chậm rãi đến gần, đi đến trước rèm che, thân hình dừng lại, cười nói:
- Không biết ta nên xưng hô ngươi là công chúa điện hạ, hay là Yên Mi đạo hữu đây?
Thân ảnh mỹ lệ trong khuê các kia bỗng dưng cứng đờ, chợt truyền đến tiếng thấp giọng khóc "Ô ô" .
Trong lòng Từ Huyền bỗng dưng mềm nhũn, vượt qua bức rèm che, nhìn thấy giai nhân xinh đẹp trên giường, đôi mắt như nhu thủy, thần tình u oán, trông thấy Từ Huyền tiến đến, lập tức bên mặt có vài phần lãnh đạm.
- Yên Mi, ngươi làm gì phải hờn dỗi như thế, lấy nhân sinh vận mệnh của mình ra để đùa giỡn, nếu như đvì vì ta thì thật sự không đáng. "
Từ Huyền đi đến nhẹ nhàng thở dài.
- Từ đạo hữu không cần tự mình đa tình, tất cả chuyện này đều là vì hoàng thấtm vì phụ hoàng. Phỉ Nhi lần này tới Côn Vân Quốc, vốn thì đã có ý liên hôn, ngươi nếu đối với ta vô tình vô nghĩa, Đông Phương Bá chính là lựa chọn duy nhất.
Tử Tiêu công chúa thanh âm lạnh lùng, đến cuối cùng xuất hiện run rẩy rõ ràng, rốt cục nhịn không được vùi đầu vào chăn đêm, không thể ngăn chặn khóc ồ lên.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến, nhớ lại đủ loại kinh nghiệm năm đó ở Bát Hoàng thành, Thiên Cơ cổ thành, Cát Thiên Hà... mỗi cái nhăn mày một nụ cười của thiếu nữ xinh đẹp năm đó phảng phất như hiện ra trước mắt.
Cuối cùng nghĩ đến hoan ái trước khi chia tay, Từ Huyền kìm lòng không được, ôm lấy thân thể mềm mại uyển chuyển của Tử Tiêu công chúa.
- Ngươi... cái tên dê xồm này.
Tử Tiêu công chúa rưng rưng khẽ quát, thiên kim chi thể đột nhiên cứng đờ, Từ Huyền một tay đã đặt lên bộ ngực no đủ kia..
Nàng giãy dụa liền cảm giác được thân thể bị một nam tử kiên cường anh tuấn đặt ở trên giường ngà, đôi môi hồng nhuận phơn phớt bị đối phương đắp lên, một cổ khí tức như lửa nóng hôn khắp toàn thân nàng, khí tức quen thuộc và cảm giác tê dại lan tràn khắp thân thể.
Cho đến khi Từ Huyền cởi đi một thân quần áo trên người nàng, một tay dò xét vào chỗ sâu trong váy...
- Dừng tay!
Tử Tiêu công chúa hô nhỏ một tiếng, thoáng một phát bắt lấy ma thủ của Từ Huyền.
- Như thế nào, ngươi không muốn làm nữ nhân của ta sao?
Từ Huyền cũng không tiến thêm nữa.
Tử Tiêu công chúa lê hoa đái vũ, khóc nức nở ôm hận:
- Đã như vầy, ngươi vì sao không muốn liên hôn, vì sao không chịu lấy ta?
Từ Huyền nghe vậy liền đứng lên, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ quang thoáng hiện:
- Làm nữ nhân của ta, thậm chí lấy ngươi, cũng không phải việc khó, nhưng cái này và liên hôn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Ngươi đến bây giờ vẫn không hiểu rõ sao?
- Làm nữ nhân của ta, thậm chí lấy ngươi, cũng không phải việc khó, nhưng cái này và liên hôn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Ngươi đến bây giờ, còn không hiểu rõ sao?
Thanh âm nóng nãy quyết đoán của Từ Huyền khiến trên Tư Tiêu công chúa mặt mũi tràn đầy tàn hồng tâm thần run lên.
Dứt lời, Từ Huyền đưa lưng về phía Tử Tiêu công chúa, bắt đầu sửa sang lại quần áo, bộ dạng như muốn bỏ đi.
Tử Tiêu công chúa khóc nức nở, dùng đệm chăn che kín thân thể, nhìn qua nam tử anh vĩ trước mặt, trong đôi mắt đẹp dịu dàng vẫn còn thấy hận ý:
- Ngươi hoàn toàn không muốn liên hôn sao?
Lấy tài trí của nàng, tự nhiên có thể minh bạch được hàm nghĩa trong lời nói của Từ Huyền.
Cá nhân hắn chí cao ngất, không muốn thần phục bất luận một thế lực nào, nghe người ta điều khiển, cũng không muốn khiến cố thổ Côn Vân Quốc, trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu .
- Tuyệt không thương lượng!
Từ Huyền trảm kim đoạn thiết mà nói.
Tình cảm ngày xưa giữa hắn và Yên Mi, ban đầu được thành lập trên cơ sở sự trìu mếm đối với nữ tử yếu đuối, cùng với chiếu ứng lẫn nhau giữa minh hữu, nếu không có lần triền miên đó, có lẽ hắn đã không còn nhớ rõ được nữa rồi. Đối phương tuy rằng là công chúa, nhưng trong nội tâm Từ Huyền cũng không bằng Du sư muôi tinh khiết thiện đến mỹ, xấu hổ mang e sợ kia.
Mà trên thực tế, Tử Tiêu công chúa đến Côn Vân liên hôn, cũng mang theo kết hợp lợi ích rõ ràng, nếu có đủ lợi ích, Tử Tiêu hoàng tộc sẽ gả nàng cho bất kỳ một tân tú nào trong Côn Vân Quốc, thậm chí kể cả Đông Phương Bá kiêu căng bạo ngược.
Từ Huyền được xem là tình nhân có hảo cảm lúc trước có thể kết hợp với lợi ích cường đại, Tử Tiêu công chúa tự nhiên vô cùng động tâm, cái này có thể nói là lựa chọn hoàn mỹ nhất: vừa có thể thõa mãn lợi ích hoàng thất, cũng không ủy khuất bản thân nàng nữa.
Nhưng Từ Huyền lại phản cảm chuyện mình dùng liên hôn để làm thẻ đánh bạc, cho dù nhìn thế nào thì nó cũng là một chuyện rất hoàn hảo.
Mục tiêu cuối cùng của hắn là cởi bỏ mê hoặc kiếp trước, truy tìm Tiên Hà thần bí của Đại Thế Giới, đây là một con đường bất khuất không bỏ, bất luận lực lượng nào cũng không thể cản đường hắn được.
- Ta cũng cho ngươi một lựa chọn...
Từ Huyền thoáng dừng lại một chút, vẻ mặt bình thản nói:
- Nếu muốn thì ngươi có thể làm nữ nhân của ta, quên đi hoàng tộc, quên đi quốc gia, quên đi những phân tranh lợi ích này ở cùng một chỗ với ta. Hơn nữa có ta ở đây, không có bất kỳ người nào có thể miễn cưỡng ngươi làm chuyện không muốn... Tử Tiêu Quốc vô tai vô loạn, không cần hi sinh một nữ tử để thực hiện dã tâm của một ít người.