Trong lòng Từ Huyền khẽ động, quyết định đi linh thành này một chuyến.
Giữa đường xá, dưới tán cây đại thụ to lớn đang truyền tới thanh âm tranh chấp ác liệt.
- Lần này liên thủ bắt giết Thiết Giáp Hỏa Tích thực lực tiếp cận đan đạo đã chết nhiều huynh đệ của ta, Trịnh Thiên Chu ta cũng vì điều này tiêu hao vài tấm phẩm thượng giai linh phù và thượng phẩm phòng Ngự Linh giáp, đồng thời còn bị hư tổn, lấy thêm một cái nội đan Hỏa Tích thì có gì mà không thể? Người như ngươi mới tiến vào Liệp Yêu đoàn mới hai ba năm, có tư cách gì cò kè mặc cả?
Một cái đại hán tóc đỏ lạnh giọng bức hiếp, hung hăng nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện che nửa khuôn mặt.
Bên cạnh đại hán tóc đỏ có hai ba Liệp Yêu Giả luyện thần thất bát trọng, đều nhìn chằm chằm vào thanh niên này.
- Hơn phân nửa giá trị trên người Thiết Giáp Hỏa Tích đều là đến từ nội đan Hỏa Tích, ngươi một người thì muốn nuốt một mình sao?
Thanh niên cười lạnh một tiếng, trên người dâng lên một cỗ lăng lệ ác liệt chi khí, tóc tai trên người di động lộ ra một khuôn mặt tuấn tú nhưng mơ hồ còn có vết sẹo do đao chém, càng thêm mấy phần dữ tợn:
- Thiết Giáp Hỏa Tích là do ta đánh một kích cuối cùng giết chết, dựa vào cái gì phải tặng cho ngươi?
Nội đan Hỏa Tích?
Từ Huyền đang bay về phương hướng này thoáng cả kinh, bình thường có nội đan yêu thú, cho dù không có đạt tới đạt đan đạo, ít nhất cũng là đan đạo.
Một viên nội đan Hỏa Tích có giá trị bằng được Tam phẩm linh tài, đối với Ngưng Đan cao nhân đều có hấp dẫn rất lớn, mà đối với Luyện Thần Kỳ tu giả mà nói thì càng có thể điên cuồng.
- Tểu tử họ Nhạc kia, ngươi ở trong Liệp Sát Đoàn tư lịch còn thấp, thức thời thì mau đem nội đan Hỏa Tích Hỏa Tích tặng cho Trịnh lão nhị.
- Ngươi dám phản kháng, đừng trách chúng ta ra tay vô tình.
Mấy cái Liệp Yêu Giả khác lạnh giọng uy hiếp.
- Tuyệt không khả năng! Nhạc mỗ chính cần viên Hỏa Tích đan này để trùng kích bích lũy đan đạo.
Trong cơ thể thanh niên sinh ra một cỗ pháp lực cường đại, hai tay hiện lên một tràng thanh sắc phong đoàn cuồng bạo, bên trong còn tràn ngập một cỗ hồng diễm nhiệt độ cao.
Đối với cấp độ đan đạo trở xuống náo loạn gây sự, Từ Huyền cũng không quan tâm, nhưng mà khi ánh mắt của hắn xẹt qua thanh niên mơ hồ có thể thấy được vết sẹo trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thì thần sắc Từ Huyền bỗng dưng biến đổi.
- Ha ha ha. . . Tiểu tử này quả thật không biết lượng sức, lại vọng tưởng tranh đoạt nội đan Hỏa Tích trùng kích đan đạo bích lũy.
Đại hán tóc đỏ ngửa đầu thét dài bỗng dưng một vận pháp lực, quanh thân quanh quẩn một tầng quang diễm màu xanh, khí thế so với thanh niên kia không yếu chút nào.
Cùng một chỗ với đại hán tóc đỏ là bốn Liệp Yêu Giả Luyện Thần Kỳ, mà bên cạnh thanh niên này chỉ có một mình, rất lẻ loi, căn bản không cân tài cân sức.
Nhưng mà, đám người này đã đánh giá sai phách lực cùng quyết tâm sát phạt của thanh niên này.
Vèo hô!
Thân hình nhoáng một cái, người thanh niên huyễn hóa thành mấy đạo tàn ảnh xuyên thấu qua mấy người này, hai tay giao thoa tạo nên hai cái hồng diễm phong đoàn nhanh chóng kích phá bên cạnh người đại hán tóc đỏ. Những Liệp Yêu Giả bên cạnh đều sợ ngây người, không kịp ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự.
Hô! Ba!! oanh!!!
Hai cái hồng diễm phong đoàn oanh tạc trước mặt đại hán tóc đỏ, va chạm hạ sinh ra một phản ứng dây chuyền, lửa khói cương phong cuồng bạo bạo tạc, đầu tiên thoáng cái đem đại hán tóc đỏ đánh bay, còn những viêm lực hóa thành hỏa xà phóng tới quanh thân những người này.
Ah ah!!!
Chỉ trong một lúc hai cái Liệp Yêu Giả bên cạnh thân đại hán tóc đỏ kêu thảm thiết bỏ mình.
Một nam tử cơ bắp luyện thần bát trọng ngã ra đất lăn máy vòng, trên người lưu lại những vết cháy đen nên tránh được một kiếp.
- Hảo tiểu tử. . . , ngươi điên rồi, cũng dám liều mạng như vậy.
Đại hán tóc đỏ bay tới trên gốc cây đối diện, một kiện áo bào đỏ bên ngoài thân đã bị rách nát ngưng kết quang tráo, bên trên cũng có vài lỗ hổng cùng vết rạn, hiển nhiên một kích vừa rồi hắn cũng không thể chống đỡ toàn bộ.
Thanh niên hừ nhẹ một tiếng, thân hình có chút lay động một cái, cũng không rảnh suy tư thẳng hướng nam tử cơ bắp cách mình khá gần.
Lúc này, đại hán tóc đỏ cùng nam tử cơ bắp, một xa một gần, trong thời gian ngắn nếu không giết một người thì vô cùng bất lợi với hắn.
Thời điểm người thanh niên bay về phía nam tử cơ bắp, đại hán tóc đỏ điều khiển một linh kiếm màu đỏ phá không trảm tới hơi ngừng lại trong chốc lát.
Thanh niên cùng nam tử cơ bắp cận thân công kích, thân hình lắc lư, ánh sáng màu xanh cùng hồng mang toán loạn chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, vô luận là thân pháp hay là tốc độ, đều cực kỳ kinh người.
Đại hán tóc đỏ xa xa thầm nghĩ không tốt, dưới loại tình huống này, hắn điều khiển phi kiếm, nếu không phải không dễ dàng trảm được Nhạc Phong, còn có thể làm bị thương đồng bạn.
Đằng vèo!
Đại hán tóc đỏ sắc mặt âm trầm, trong mắt lệ quang lóe lên, phóng người lên bay vọt thẳng hướng thanh niên, nhưng ở trong khe hở khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh), một tay thanh niên vẽ một cái , một tràng thanh nhận lăng lệ gào thét xoay tròn dùng xu thế cường hoành nhất cử phá vỡ tầng phòng ngự của nam tử cơ bắp.
Ah!!!
Tên này hai kêu thảm một tiếng, bị nuốt hết, ngã xuống đất mà chết.
Nguyên lai thanh niên này lúc trước lại ẩn nấp tu vi, bỗng nhiên bộc phát ra công kích mạnh mẽ chém giết nam tử cơ bắp tu vi thấp hơn mình một giai.
- Ta muốn ngươi phải chết!
Đại hán tóc đỏ ở bên trong sự kinh sợ, trong tay cầm linh kiếm màu đỏ chém ra từng đạo diễm quang trảm, đem thanh niên bức liên tiếp bại lui.
Hai người đều là luyện thần đỉnh phong tu giả, nhưng thanh niên tại trước đó trong chiến đấu tiêu hao nguyên khí lớn hơn, giờ phút này có chút bất lực nhưng vẫn cắn răng kiên trì, kiên cường chống đỡ.
Cùng lúc đó Từ Huyền hơi nghiêng người lặng lẽ quan sát, không khỏi gật đầu nói:
- So sánh với lúc ban đầu cùng Huyết Linh Đạo giao phong, kinh nghiệm thực chiến cùng sát phạt phách lực của Nhạc huynh so dĩ vãng mạnh hơn nhiều lắm, ngược lại có vài phần phong cách của Niếp Hàn.
Nguyên lai, thanh niên trước mắt này đúng là đệ tử chân truyền Nhạc Phong của Phong Vũ Môn lúc trước.
Cách nhiều năm như vậy, Từ Huyền cơ hồ không nhận ra nhưng đạo vết thương trên gương mặt thanh niên tuấn tú thì lập tức bạo lộ thân phận của hắn.
Giờ phút này, Nhạc Phong đang cùng đại hán tóc đỏ, triển khai một hồi sinh tử chém giết.
Đại hán tóc đỏ thân là Liệp Yêu đoàn lão Nhị, có được luyện thần đỉnh phong tu vi, vô luận kinh nghiệm chiến đấu hay là tiên pháp khống chế đều không giống bình thường. Hơn nữa phương diện pháp bảo lại chiếm được ưu thế không nhỏ, bởi hắn có một kiện thượng phẩm phòng Ngự Linh khí.
Nhạc Phong một bên thở dốc, một bên ngăn cản công kích điên cuồng của đại hán tóc đỏ.
Phốc! Phốc phốc!!!
Lại vài đạo diễm quang trảm hướng Nhạc Phong giáp công mà đi.
Lăn người!
Nhạc Phong ngay tại chỗ lăn một vòng, rơi xuống mấy cây đại thụ , diễm quang trảm đánh vào thân cây, sét đánh bạo tiếng nổ ngọn lửa văng ra bốn phía.
Lập tức Nhạc Phong lâm vào hỗn loạn, bộ dáng chật vật vô cùng.
Đại hán tóc đỏ thuận thế tăng lớn thế công, linh kiếm màu đỏ trong tay phá không mà ra, nhoáng một cái rơi xuống một tràng hồng sắc quang vũ mãnh liệt, đối với một khu vực như vậy tạo nên tác dụng bao phủ và đả kích.
Luân phiên công kích một hồi, một khu vực như vậy bị san thành bình địa.
Nhưng mà hắn cũng không có phát hiện thi thể của Nhạc Phong.
- Không tốt!!!
Đại hán tóc đỏ lập tức ý thức được không ổn.
Sát!
Bên cạnh người hắn nhoáng một cái, một cái thân ảnh quần áo cháy đen trong tay ngưng tụ một đạo quang nhận màu xanh đậm hung hăng trảm lên người đại hán tóc đỏ.
Nguyên lai tại trước đó lâm vào ánh sáng màu đỏ hỗn loạn, Nhạc Phong dùng bản thân pháp làm hỗ loạn tầm mắt, lợi dụng bên trên tốc độ thân hình mượn cơ hội này rời khỏi vùng công kích.
Giờ phút này bỗng nhiên tập kích, pháp bảo của đại hán tóc đỏ vẫn còn ở nơi xa không kịp thu hồi, lập tức bị đánh một cái chật vật không chịu nổi.
Sau một trảm đem đại hán tóc đỏ đẩy lui, Nhạc Phong lại phát động thế công lăng lệ ác liệt kinh người.
Ba! oanh! phanh! băng!
Đại hán tóc đỏ ở bên trong giao kích liên tục rút lui, thậm chí chẳng quan tâm linh kiếm màu đỏ, rất nhanh hừ nhẹ một tiếng, trên người lưu lại một đạo vết máu.
Lấy được ưu thế, công kích của Nhạc Phong càng phát ra lăng lệ ác liệt, cơ hồ thoáng cái đem nguyên lực trong cơ thể bộc phát hầu như không còn, nghiền ép ra tiềm lực của bản thân.
Bành bạch băng!!!
Lại là công kích tiên pháp hai quyền một chưởng ngưng tụ, đại hán tóc đỏ giữa tiếng kêu gào thê thảm, bị đánh bay ra ngoài trọng thương vô lực té trên mặt đất, trong mắt lộ ra vài phần hoảng sợ.
- Trịnh Thiên Chu, ngươi ở trong Liệp Yêu đoàn nhiều lần mưu tư lợi, ức hiếp thành viên nhỏ yếu viên, có thể tưởng tượng đến kết cục hôm nay chứ?
Nhạc Phong tươi cười lạnh như băng, vết sẹo trên mặt càng thêm nổi bật hiển lộ vài phàn hung dữ khiến lòng người phát lạnh.
Dứt lời, hắn chậm rãi hướng đại hán tóc đỏ bức tới gần.
Bịch!
Đột nhiên hai chân hắn trở nên mềm nhũn té trên mặt đất, trên trán chảy ra một chút mồ hôi, thương thế trên người trong cơ thể phát tác.
Bất quá Nhạc Phong cắn chặt hàm răng, hắn gian nan chậm chạp bò hướng đại hán tóc đỏ.
Nhìn sang gương mặt dữ tợn đang tiếp cận, đại hán tóc đỏ hấp hối, vô lực nhúc nhích, quả thực tuyệt vọng.
Vèo!!
Chính vào lúc này, một tiếng xé gió từ phương xa bay tới, mơ hồ có thể thấy được một đạo lam sắc tinh quang nương theo một cổ uy áp một cổ cường đại để cho rất nhiều tu giả Thoát Phàm Tam Giai phụ cận tâm thần run lên.
- Đan Đạo cường giả!
Nhạc Phong sắc mặt đại biến.
Rất nhanh tinh quang màu xanh da trời bay tới hai người, trung niên áo bào màu bạc thần sắc hờ hững, nhìn quét hai người phía dưới:
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Lão đại, ngài tới vừa vặn. . . , tiểu tử này vì độc chiếm Hỏa Tích nội đan đã giết rất nhiều huynh đệ.
Đại hán tóc đỏ cố nén đau nhức vội vàng nói.
Trung niên áo bào màu bạc lơ lửng trên không, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào thanh niên phía dưới:
- Nhạc Phong, lúc trước ta hảo tâm thu lưu, cho ngươi gia nhập Liệp Yêu đoàn, không nghĩ tới ngươi lại một mình tư dục, tàn sát thành viên bên trong đoàn.
- Hừ, ngươi gần đây che chở Trịnh Thiên Chu, biết rõ hắn trước kia độc chiếm bảo vật, giết thành viên bên trong đoàn cũng chẳng quan tâm. Hôm nay ngươi cho dù biết là hắn độc chiếm Hỏa Tích nội đan, ác nhân lại cáo trạng trước mà cũng che chở cho hắn sao?
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cay đắng, khi cao nhân đan đạo áo bào màu bạc hàng lâm, là hắn biết chính mình sắp gặp phải kết cục gì.
- Xú tiểu tử, ngươi làm sao có thể biết rõ, lão đại là bà con xa của ta, hắn không che chở ta, chẳng lẽ sẽ che chở ngươi?
Đại hán tóc đỏ lộ hiện ra vẻ dữ tợn đắc ý tươi cười.
- Câm miệng!
Trung niên áo bào màu bạc trừng mắt nhìn đại hán tóc đỏ, mà phía sau lộ lãnh ý, một cỗ đan đạo áp bách trùng kích mà đến, trực tiếp đem Nhạc Phong chấn té trên mặt đất.
Tiếp theo hắn chậm rãi nâng lên một tay, ngưng tụ ra một tinh quang sóng nhận màu xanh da trời, liệt cường đại lăng khóa chặt Nhạc Phong, để cho hắn lâm vào tử vong hàn ý.
- Sắp kết thúc rồi sau? Tinh Vũ Sơn nhất mạch còn may mắn sống sót sư huynh muội, Từ sư đệ, Niếp sư huynh, du sư... Hi vọng báo thù chỉ có thể giao cho các ngươi.
Thời điểm Nhạc Phong nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ chết thì một đạo thanh âm quen thuộc mà bình thản truyền vào trong tai:
- Nhạc sư huynh, nhiều năm không gặp, thân thủ của ngươi rất có tiến bộ a.
Cái gì!
Trong lòng Nhạc Phong tim đập mạnh vô cùng nhanh, hắn mạnh mẽ mở to mắt, rơi vào tầm mắt là một thanh niên cương nghị. Trên mặt người này có bảy phần quen thuộc, ba phần lạ lẫm, khí tức trên người cường hoành cùng ngày xưa kém ngàn dặm.
- Là... Từ sư đệ!!!
Nhạc Phong lộ ra vạn phần kinh hỉ, trong mắt thiểm động nước mắt, hắn dùng tay nhéo mu bàn tay của mình, đau đớn khiến hắn hiểu mình không phải nằm mơ.
Nam tử đứng ở trước mắt đúng là Từ sư đệ đồng môn ngày xưa, một Từ sư đệ luôn tạo ra kỳ tích chưa một lần làm người ta phải thất vọng.
- Các hạ là người phương nào?
Trung niên áo bào màu bạc trôi nổi trên không sắc mặt ngưng tụ, lạnh giọng chất vấn.
Thanh niên đột nhiên nhảy ra cũng là một vị Ngưng Đan cao nhân, tự nhiên để cho lòng hắn sinh ra sự kiêng kị.
- Người qua đường!!!
Từ Huyền không lạnh không nhạt trả lời một câu lời, hắn ngồi xổm người xuống nâng Nhạc Phong dậy, trên tay bỗng dưng thoáng hiện một đoàn linh huyết lập loè đạm quang ba màu xẹt qua những vết thương trên người Nhạc Phong. Đột nhiên ngoại thương bên ngoài thân Nhạc Phong lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục, da thịt lành lặn trở lại, có vẻ thần kì vô cùng.
- Ba Linh Lộc huyết!
Trung niên áo bào màu bạc cùng Nhạc Phong cơ hồ là đồng thời lên tiếng, trong mắt lộ ra kinh dị.
- Dùng loại linh huyết trân quý này đi trị liệu một ít ngoại thương, điều này cũng quá xa xỉ. . . .
Trung niên tóc đỏ hấp hối ở một bên ngốc trệ thần sắc vô cùng khiếp sợ.
Chữa cho tốt ngoại thương của Nhạc Phong, Từ Huyền lật tay lấy ra một viên đan dược hiện ra tinh quang nhẹ nhàng tiến vào trong miệng của Nhạc Phong.
- Tam phẩm Hoàng Tạng Đan!
Khuôn mặt của trung niên mặc áo bào màu bạc nhẹ nhàng run rẩy một chút, có chút khó có thể tin nổi.
Hoàng Tạng Đan là linh đan thần kỳ ở bên trong tu giới chuyên trị nội thương, cho dù là nội thương cực kỳ trí mạn, sau khi phục dụng viên thuốc này về sau đều có thể cải tử hoàn sinh.
Đối với Ngưng Đan cường giả mà nói, loại linh đan này đều cực kỳ hiếm thấy, dưới tình huống bình thường còn không muốn sử dụng.
Ăn vào Tam phẩm Hoàng Tạng Đan Nhạc Phong cảm giác ngũ tạng lục tạng thoải mái ôn nhuận, hắn cảm giác được nội thương dùng tốc độ nhanh chóng khôi phục thì kinh hãi không thôi:
- Từ sư đệ cho dù đột phá đan đạo bích lũy, nhưng làm sao lại có được đại thủ bút như thế?