121 Mắt thấy vẻ mặt đông cứng của Gia Mậu, nhận thấy, hình như phát sinh ra chuyện trọng đại gì đó, Thất Dạ cũng không có tâm trạng tranh cãi với anh. Đầu lông mày cô nhíu lại, có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi thăm : "Có vấn đề gì sao?""Không có.
122 Thì ra là hiểu nhầm cô là vị thiên kim bình phẩm rượu giỏi – Tạp Lạc Nhi • Hi!Biết được một điểm này, lại xét thấy lần đầu tiên Nam Tuyệt Hiêu gặp mặt cô, liền nắm chặt cô gọi cô là "Tiểu thiên sứ", quản gia của anh, cũng gọi cô là "Tiểu thư Tạp Lạc Nhi", tâm Thất Dạ lạnh cứng.
123 "Buông ra!" Mặc dù chưa nhìn rõ đối phương, nhưng nghe giọng nói của hắn, Tắc Tây Lợi Á cũng đã đoán ra được thân phận của người đàn ông này. Đôi lông mày cô khẽ nhíu chặt, hai tay bị giam cầm không thể cử động, chỉ có thể cong đầu gối huých thật mạnh vào bụng người đàn ông, cô dồn hết sức vào cú đá nhằm mục đích muốn thoát khỏi tay hắn!"Không biết tự lượng sức mình!" Người đàn ông hừ nhẹ, xuyên thấu bầu trời đêm, một giây kế tiếp, đôi chân dài của hắn hơi dùng sức đè xuống liền dễ dàng hóa giải cú đá của cô.
124 "Tôi chỉ nói không ngủ mà thôi, cô lại nóng lòng như vậy??"Giọng nói nhạo báng bật ra từ môi mỏng của người đàn ông, tràn đầy hài hước thích thú. Câu nói đó làm khuôn mặt đang dán chặt trên lồng ngực anh, cùng cả thân thể của cô gái không tự chủ được bắt đầu nóng lên.
125 Đã từng vì chuyện gì đó, thật ra trong lòng Thất Dạ đối với người nào đó luôn sinh một loại cảm giác được gọi là "Tha thứ". Nhưng gió lạnh ở trên ban công thổi tới, cuối cùng cô vẫn có một kết luận: cái người đàn ông gọi là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, thật sự là sinh vật độc ác nhất trên thế giới này, cô vĩnh viễn đều không liệt anh vào "Chỉ có một chút lương tâm người xấu" để đối đãi!Anh, không có tâm!Thời khắc người đàn ông kéo rèm cửa sổ ra, cô đang hắt xì hơi.
126 Mặc dù cũng không cảm thấy Gia Mậu có ý muồn thi đấu thể thao cùng mình, nhưng theo bản năng, Thất Dạ đem hai con ngựa cách xa một chút. Gia Mậu đi theo phía sau cô.
127 Thời khắc con mắt cô gái mở to hết cỡ. Thân thể cảm giác đau xót cùng mệt mỏi, eo giống như bị gãy, đau đớn không chịu nổi. Cô cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua tia ảm đạm.
128 "Gia Mậu. . . . . . " Thức ăn trong tay suýt chút nữa thì vì động tác của anh mà đổ, Thất Dạ nhướng mày, cấp tốc kêu: "Buông tôi ra — —""Nam Thất Dạ, những lời này tôi thật sự nghe chán rồi, lần sau không nên nói nữa.
129 Đem Phí Nhĩ Lạc đưa tới máy bay trực thăng đi đầu, Tư Á dừng lại bước chân: "Điện hạ đi thong thả!""Tư Á, nhớ lời của cậu nói. " Phí Nhĩ Lạc ý vị sâu xa liếc anh ta một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Tôi chính là rất chờ mong biểu hiện của cậu.
130 Phủ Đại nguyên soái. Nghe nói Tát Khắc Tốn tự mình đến phủ bái phỏng, Uy Nhĩ Sỹ • Đạo Sâm có ý muốn đi đến chào hỏi, nhưng vô ý nghe được một số yêu cầu của Tát Khắc Tốn đối với Ma Tây • Đạo Sâm, hắn mặt mày nhíu lại, liền lập tức xoay người lên lầu.
131 Cô gái trước mắt, mặc áo đầm màu hồng, thân hình nhanh nhẹn hấp dẫn, dung mạo xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày, nhuộm vẻ trẻ tuổi tao nhã, quả nhiên chói mắt, thanh tú đầy ý nghĩa, làm cho người ta nhìn, liền say mê.
132 Bàn tay nhỏ bé được anh bao bọc giống như một luồn nước ấm len lỏi vào lòng và trực tiếp thấm đến tận tim, tại vị trí ấy cảm nhận được một chút ấm áp, làm cho lông mày Thất Dạ run nhẹ.
133 Sau khi xe dừng lại, Thất Dạ không thấy có người đến mở cửa xe cho bọn họ, liền muốn tự đẩy cửa đi ra, không ngờ Gia Mậu đột ngột nắm lấy ngang hông của cô, kéo cả người cô ngã vào trong ngực anh.
134 Thiên Đại khẩn trương, nhưng dù sao cô cũng trải qua chết đi sống lại rồi, sau khi nghe thấy ám hiệu của Thất Dạ, liền lập tức trấn định lại. Cô nhìn theo ánh mắt của Thất Dạ, khóe miệng nhếch lên, hiện ra một đường cong xinh đẹp, dịu dàng mà tự nhiên: "Xin chào, tôi cũng vậy, khá tốt!""Chúng ta đều tốt mới phải!" Thất Dạ cười, đáy mắt tràn đầy ánh sáng lung linh.
135 "Oa, đó không phải là hoàng tử Tát Khắc Tốn sao?""Bên cạnh ngài ấy, là Đại Nguyên Soái Đạo thiên kim tiểu thư Nam Nhã Toa— —""Bọn họ thật sự rất xứng đôi, nhưng trước kia cũng không nghe nói bọn họ sẽ đi chung với nhau, bây giờ là thế nào?"".
136 Môi lưỡi của một cô gái, đem đến sự say mê, chính là mang theo hương vị ngọt ngào. Trên người cô, vẫn luôn toát ra một hơi thở có mùi thơm hoa lài tự nhiên mà tươi mát, chỉ cần đến gần một chút, liền có thể ngửi thấy được.
137 Thất Dạ chẳng ngẫm nghĩ cái gì nữa, thân thể chợt kéo ra khoảng cách với người đàn ông. Không biết là bởi vì người đàn ông kia nới lỏng tay, hay là do tên còn lại chen chúc vào nắm lấy tay cô kéo ra.
138 Cánh tay của người kia, theo hông Thất Dạ vòng một vòng, đỡ cô. Mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều, nhưng khí thế của đối phương, Thất Dạ rất hiểu rõ.
139 Cô biết, anh nhìn thấy cô, chỉ là, anh cư nhiên không đuổi theo. Chẳng lẽ, anh nhìn thấy cô, không vui sao?Tại sao vậy chứ? Cô trở lại, chính là muốn cho anh biết, cô còn sống.
140 Thành thật mà nói, người đàn ông gặp phải sự việc như vậy, cũng đều tức giận. Cô gái của mình, bị người khác luân phiên bị cưỡng dâm, quá nhiều lần, nhưng không thể hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.