Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 77: Chị Em Quý Linh Linh Đồng Lòng

Chương trước: Chương 76: Quý Linh Linh Vồ Đến Vi Thịt Nướng (1)



Editor: Bỉ Ngạn Hoa

"Làm sao cô tìm được đến đây?"

Khi Tần Mộc Vũ nhìn thấy Thẩm Hiểu Phỉ trước cửa, không khỏi giật mình.

Thẩm Hiểu Phỉ giơ một cái hộp lớn trên tay lên, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tần Mộc Vũ, "Tôi tìm Quý Linh Linh."

A, không phải tìm anh, anh còn tưởng rằng mình có sức quyến rũ chết người, khiến cô gái này đuổi theo mình đến đây.

"Xin hỏi, chủ nhà này tên là Mộ Ly?" Thẩm Hiểu Phỉ ngước đầu nhìn quanh nhà, nghe Quý Linh Linh miêu tả qua, thì người đàn ông đang ngồi bên kia không phải là Mộ Ly.

"Đúng vậy, cô tìm Quý Linh Lịm làm gì?" Tần Mộc Vũ nhìn Thẩm Hiểu Phỉ đang không để ý đến sự tồn tại của anh trong phòng khác, trong lòng hơi khó chịu. Bọn họ đã gặp nhua những hia lần, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều "Oanh oanh liệt liệt" , nếu như nói không nhớ anh, thì không thể nào có thể xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ mới chú ý đến giọng nói của Tần Mộc Vũ, "Tôi tìm cô ấy, có liên quan tới anh sao?"

Trời! Cô nàng này vẫn là cay độc như thế.

"Cô không biết tôi?" Ngay sau đóTần Mộc Vũ đổi đề tài.

"Chúng ta quen biết nhau?" Xem ra Thẩm Hiểu Phỉ thật sự không nhớ anh.

Ha ha, thật đúng là chuyện kỳ lại rồi, thế nào mà đột nhiên, Tần Mộc Vũ cảm giác sức quyến rũ của mình đã rớt xuống trầm trọng như vậy, cô ta lại có thể không biết mình ?

"Nhìn không quen mắt ?"

"Nhìn quen mắt? A, nhìn rất quen mắt, mặt của anh cũng bự ghê, nhìn quen mắt." Thẩm Hiểu Phỉ lại có thể là một người toàn thốt mấy câu không cần thiết.

Xỉu . . . . . Tần Mộc Vũ anh rốt cuộc cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, tự đi tìm phụ nữ ình.

"Xin hỏi tiểu thư cô tìm ai?" Lúc này Lão Trung chạy tới.

"Xin chào, con tìm Quý Linh Linh." Thẩm Hiểu Phỉ thấy một ông lão đi tới, liền lễ phép chào hỏi.

Tần Mộc Vũ càng nhìn càng không vừa mắt, thái độ của cô ta với mình còn thua xa một ông lão.

"Này, cô thật sự không nhớ rõ tôi?" Bàn tay Tần Mộc Vũ đặt lên bả vai Thẩm Hiểu Phỉ, xem ra anh không ép Thẩm Hiểu Phỉ thì không biết anh là ai rồi.

Rồi Thẩm Hiểu Phỉ chợt ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cô không thể nhịn thêm được nữa, "Anh có chuyện gì? Loại người như anh mà đến cách tiếp cận cũng không ra hình thù gì!" Nói xong, trực tiếp đánh lên bàn tay anh một cái.

"Tiểu thư, xin hãy đối xử khách sáo với lão đại của ta đi." Đang lúc ấy thì, Quách Hiểu Lượng chạy ra khỏi nhà bếp.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn con bé ăn mặc quỷ dị đang tới, dáng dấp thì đang tức giận, nó lại đang mặc một bộ tây trang, rồi nhìn cái tay áo đang cuộn lên của nó, cô chỉ thấy nó quá lãng phí gương mặt của mình trên đống đồ kia.

"Dạy bảo lão đại cô cho tốt, trước hết nên để cho tay chân anh ta sạch sẽ một chút." Thẩm Hiểu Phỉ thể hiện vẻ mặt khó chịu, một đấng mày râu còn phải để một con nhóc bảo vệ, quá mất mặt.

Tần Mộc Vũ thấy thế, sự khó chịu trong bụng cũng bùng cháy.

"Cô đây là định vờ tha để tóm thật sao?" Mấy người phụ nữ thủ đoạn chính là đây, rõ ràng là thích bạn, nhưng lại nguyh trang mình thật chắc chắn, rồi đến một lúc nào đó người đàn ông ấy sẽ rơi vào cái bẫy đã đặt ra.

"Anh nghĩ giống như bị thừa vậy." Lần này Thẩm Hiểu Phỉ cũng không nhìn anh ta, vì ánh mắt đang đặt lên người đàn ông đang đi ra.

Ngay lúc này, Tần Mộc Vũ đang muốn nói cái gì, lại bị lại bị Quách Hiểu Lượng chặn trước mắt, anh không hiểu ý cô, nhìn con bé đang đứng trước ngực anh, dáng người nhỏ nhắn, đầu chỉ ngang ngực anh mà thôi.

"Tiểu thư, lão đại của chúng coi trọng cô, nói đi, cô có yêu cầu gì."

Tần Mộc Vũ chậc lưỡi, xem ra Quách Hiểu Lượng nhà mình thuộc phái hành động, hơn nữa còn. . . . . .Hiểu anh đến vậy, oa ha ha, lần đầu tiên phát hiện ra để cô cạnh bên người là điều hoàn toàn chính xác.

Nghe câu này, nét mặt Thẩm Hiểu Phỉ trở nên khó coi, "Lão địa của mấy người là cái thá gì chứ, thế mà cũng dám để ý tôi ư?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không phải là Quý Linh Linh, chỉ cần cô không thích thì cô liền bất chấp tất cả.

"Tiểu thư, tôi lại nhắc nhở cô một lần, nên khách sáo với lão đại của tôi một chút!" Quách Hiểu Lượng thường lộ ra vẻ mặt si mê lão địa, giờ lại chuyển sang nét âm trầm kinh người trên đó.

Tần Mộc Vũ đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, hỏa khí của hai người đều lớn như nhau.

"Không khách sáo thì sao chứ? Hắn ta là lão đại cổ cô, đối với tôi đau có quan hệ gì." Thẩm Hiểu Phỉ hoàn toàn không quan tâm tới nét mặt chuẩn bị ăn thị người của Quách Hiểu Lượng, hứ, cái loại mặt hù dọa này, cô nhìn chán từ nhỏ rôi.

"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!" Nói thì chậm như hành động thì nhanh, Quách Hiểu Lượng ngay lúc Tần Mộc Vũ vẫn chưa còn phản ứng, trực tiếp bay qua chỗ THẩm Hiểu Phỉ đá cô ta một cước.

"Này!" Tần Mộc Vũ kinh hãi, anh không nghĩ rằng Quách Hiểu Lượng lại nóng tính như vậy, lại đánh nhau với cô gái cay đọc kia. Nhưng Quách Hiểu Lượng là người học võ, cô gái kia nhất định bị đánh.

"Hiểu. . . . . ." Nhưng lời của anh còn chưa hết, chỉ thấy Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp nhấc một chân lên đá chân Quách Hiểu Lượng trở về, sau đó hai người đánh nhau, người tới người lui, một công một thủ, đánh rất náo nhiệt.

"Tần Mộc Vũ, cậu đàng làm gì đấy hả? Sao lại đánh nhau?" Mộ Ly mới đi đến cửa thì thấy ngay cảnh này.

“À, chỉ là tranh giành người tình thôi." Tần Mộc Vũ lên tiếng, đủ đê tiện, vậy mà cũng thành dạng tranh giành người tình rồi ư?

"Lão Trung, cô ấy là người tìm Quý tiểu thư?"

" Vâng, Mộ tiên sinh ."

Giờ đến lượt Mộ Ly rối rắm, chẳng lẽ bạn của Quý Linh Linh là người quen của Tần Mộc Vũ?

"Mặc kệ như thế nào, cản họ lại đi, đừng khiến họ đánh nhau nữ." Mặt Mộ Ly có chút khó coi, có chút khó coi.

Tần Mộc Vũ thì hưng phấn huýt sáo, liếc mắt nhìn cô gái không phân cao thấp với bản lĩnh của Quách Hiểu Lượng bên kia, xem ra cũng không tệ lắm, tốt lắm, mục tiêu tiếp theo của anh là cô.

Ngay lúc Tần Mộc Vũ muốn cản họ lại, thì hai người khác xuất hiện trước mặt mọi người.

"Sao họ lại đánh nhau chứ?" Lục Vân Thiên tự giác núp sau lưng Vu Uyển Tinh.

Vu Uyển Tinh liếc Tần Mộc Vũ và Mộ Ly đang đứng ở cửa chính, "Có lẽ có người lại treo hoa ghẹo nguyệt rồi. " Nói xong, cô đi lên hai bước, đi thẳng vào giữa Thẩm Hiểu Phỉ và Quách Hiểu Lượng, trực tiếp giơ chân, đá văng hai người ra hai bên.

"Ban ngày lại dám công khai đánh nhau, có tin tôi bắt mấy người không?" Vu Uyển Tinh dùng ánh mắt nhìn hai người không ra gì, không có nết người, lại vì đàn ông đấu đá.

"Tiểu Tinh, không nên hiểu lầm, hai cô ấy đều là bạn tôi." Tần Mộc Vũ cất giọng nói.

Thẩm Hiểu Phỉ liếc anh một cái, ai là bạn bè với anh!

Rồi vào lúc này cô mới nhìn thấy Mộ Ly đang đứng ở của chính, người đàn kia kia, chính là người định bảo Quý Linh Linh là tình phụ sao? Nhìn khuôn mặt trắng trắng non mềm của anh ta, dáng vẻ rất an tĩnh, đại khái không giống như người có đức có tài, thật sự là mặt người dạ thú.

"Mộ Thượng tá, tôi tới đây tìm Linh Linh, mang ít đồ cho cô ấy." Dù sao Thẩm Hiểu Phỉ cũng là một người con gái có tâm cơ, ở trước mặt Tần Mộc Vũ thì cô biểu hiện dáng vẻ không quan tâm của mình, nhưng bây giờ chủ yếu là việc giải quyết người đàn ông của Quý Linh Linh, cô phải cấp ình bộ mặt tốt nhất.

"Quý Linh Linh?" Lục Vân Thiên đi tới bên cạnh Vu Uyển Tinh, "Chẳng lẽ con tiện nhân đó đang ở đây?"

Mặt Vu Uyển Tinh vẫn băng bó, không nói gì.

"Cô ấy ở trong phòng, xin mời." Mặt Mộ Ly trở nên nhu hòa hơn, nhưng nhìn về hướng Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh thì không muốn tiếp đãi hị cho lắm, bây giờ Quý Linh Linh đang ở đây, anh không muốn xảy ra xung đột.

"Mộ Ly, không mời bọn em vào sao?" Vu Uyển Tinh lên tiếng.

"Mời vào." Nụ cười bên môi Mộ Ly tăng thêm mấy phần..

Sau khi Thẩm Hiểu Phỉ đi vào, Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên cũng theo sao vào nhà.

"Lão Trung, mời trà."

"Vâng, Mộ tiên sinh."

Đoàn người đi vào, ngồi trên ghế sopha ngoài phòng khách.

"Oa, nhà của Mộ Ly thật là lớn." Lục Vân Thiên ghé vào tai Vu Uyển Tinh, nhỏ giọng thở dài nói.

Với Uyển Tinh liếc cô một cái, nhưng không lên tiếng, quả nhiên là hiếm thấy, một đứa con gái của Thị trưởng Thành phố, thì loại biệt thự sang trọng này sao lại không biết qua?

Giờ chỉ còn Tần Mộc Vũ và Quách Hiểu Lượng ở phòng ngoài.

"Lão đại, em chưa đánh cô ấy." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, làm như rất áy náy.

"Về sau đối xử tốt với cô ấy một chút, không cho phép cô ra tay lần nữa, nếu không. . . . . . Cô ra đi." Tần Mộc Vũ vốn muốn nói câu không quan trọng, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện khác, nói không sao, Quách Hiểu Lượng thì không hiểu rõ chuyện gì, nên không lên tiếng nói.

Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vàoanh , hình như hoàn toàn không hiểu rõ vấn đề mà lão đại đang nói.

"Bởi vì sau này cô ấy sẽ là vợ của tôi." Khóe mắt Tần Mộc Vũ tạo thành một đường con đẹp mắt.

(Bỉ : tôi đã suýt khóc khi edit đoạn này, Lượng nhà tôi ra sao đây ? =><>

A, cô hiểu rồi.

"Ừ, em hiểu rồi lão đại ,em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt." Quách Hiểu Luownhj gật đầu lia lịa, lão đại thì cô phải bảo vệ, vợ của lão đại cô cũng phải bảo vệ.

Tần Mộc Vũ nheo mắt cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, "Không tệ, hiểu rất nhanh, vào nhà đi." Nói xong, anh bước vào nhà trước.

Lão đại lại cười với cô kìa, thật là hiếm thấy. Nhìn vợ tương lai của lão đại đi, dường như là người rất quan trọng đối với lão đại, cô phải liều mạng bảo vệ cô ấy. Nghĩ tới đây, Quách Hiểu Lượng đơn bào đứng lên đi theo sau Tần Mộc Vũ vào nhà.

Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy ly trà trong tay Lão Trung, đáp một câu cảm ơn, sau đó Lão Trung cười thân thiết đáp lại.

"Thượng tá Mộ, Linh Linh đâu?" Thẩm Hiểu Phỉ hỏi.

"A, xin chờ một chút, tôi mang cho cô ấy bộ quần áo, xin chờ thêm một lát." Mộ Ly vừa nhớ tới hình ảnh ban nãy, cho nên anh cũng không muốn Quý Linh Linh quấn khăn tắm chạy ra đây, huống chi Tần Mộc Vũ vẫn còn ở nơi này."Uyển Tinh, Vân Thiên xin cứ tự nhiên." Dứt lời, anh liền rời đi.

"Chuyện xấu rồi, con tiện nhân kia lại ở đây!" Lục Vân Thiên nhíu mày, tựa như người đàn ông của cô mới bị cướp đi vậy.

Với Uyển Tinh trầm mặc không nói như trước, nhưng biểu hiện trên mặt đã bán đứng cô, khuôn mặt oán hận.

Loading...

Xem tiếp: Chương 78: Quý Linh Linh Phản Công Cưỡng Đoạt Thượng Tá

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tà Hoàng - Dạ Đế

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 31


Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21


Bảo Nguyệt Công Chúa

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 67