21 Ăn cơm xong, Diệp Khai vét bát rồi đứng dậy, hứng thú kéo tay Phó Hồng Tuyết chuẩn bị đi cứu người. Động tác nhanh đến mức xém nữa kéo ngã Phó Hồng Tuyết.
22 Sau khi trở về, Diệp Khai cởi nón, rất kì lạ mà giành chui vào phòng bếp trước.
Ở bên trong chưa bao lâu, y lại chạy ra ngoài, chỉ kịp ném một câu cho Phó Hồng Tuyết:
“Ta đi mua thức ăn trở về nấu cơm.
23 Không rõ có phải là lại giật mình hay không, mà Diệp Khai hỏi xong rồi ngay lập tức xoay người nhảy khỏi cây. Còn không quên gỡ phi đao xuống.
“Ngươi sao lại đến đây?”
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt y.
24 Diệp thiếu hiệp bị uy no bụng rồi lại bị Phó đại hiệp thẳng tay tóm về nhà leo lên giường nghỉ ngơi, một canh giờ sau bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.
25 Nhân sinh kỳ diệu nhất ở chỗ, ngươi không thể biết chuyện gì sẽ đến, cũng không thể đoán mình sẽ hội ngộ ai.
Cho nên Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai dừng bước, đồng thời nhìn Minh Nguyệt Tâm đứng ở đối diện.
26 Bảo tiêu như là hộ tống, bọn họ theo Lý thị huynh đệ thẳng đến quan ngoại luôn.
Tính toán lộ trình rồi, Diệp Khai đột nhiên hỏi Phó Hồng Tuyết: “Nếu bọn họ xuất quan rồi vẫn là bị giết thì sao?”
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một khắc: “… Tại địa bàn của bọn họ mà vẫn không giữ được mạng thì chỉ có thể chúc bọn họ lên đường thuận lợi.
27 Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Hồng Tuyết đã mở mắt ra. Chim chóc như chỉ cần chờ mặt trời ló dạng là rộn rã ồn ào khắp một khoảng trời, hắn mới vỗ nhẹ nhẹ Diệp Khai còn đang dính cứng vào hắn:
“Sáng rồi, chúng ta đi tìm thứ gì ăn.
28 Diệp Khai cứ như vậy ngủ một giấc trên cỏ, chờ sau khi tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Phó Hồng Tuyết an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy y tỉnh, liền nắm nắm tay, lại còn cười cười
Y mở miệng vừa định nói chuyện, Phó Hồng Tuyết đã giành trước một bước:
“Ta đã làm hẳn hai chỗ ngủ trong sơn động.
29 Sáng ngày thứ hai, lúc Phó Hồng Tuyết tỉnh lại, Diệp Khai cũng chậm rãi mở mắt ra.
Y nhìn đỉnh màn, an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên đá đá hắn, thâm ý hỏi: “Phó Hồng Tuyết… Ngươi nhiều kinh nghiệm như vậy, không phải là lần đầu tiên sao?”
Trầm thấp mang nghi vấn, cũng như là khẳng định.
30 Lúc trở về, Diệp Khai đang cúi đầu, dùng ngón tay đùa giỡn ánh nến trên bàn.
“… Ngươi đi hỏi sư phụ ta chuyện gì?”
Nhìn thấy hắn trở về, Diệp Khai ngẩng đầu, lười biếng cười.
31 Lát sau, Băng Di từ đại môn đi ra, Diệp Khai đi theo phía sau, cười cười. Y đơn giản mở cửa mời.
Tước Nô giật mình, hiểu ý khẽ gật đầu. Diệp Khai cũng mỉm cười, nhướng mày nhìn Minh Nguyệt Tâm.
32 Kỳ thật lúc Phó Hồng Tuyết rơi xuống tiểu lâu giữa hồ, hắn căn bản không thấy ai. Cho nên hắn chỉ chậm rãi nâng Diệt tuyệt thập tự đao lên, một bước, hai bước… chậm rãi đi vào.
33 Sau khi đi ra ngoài, hai người đang định trở về phòng, lại bị Tước Nô cùng Minh Nguyệt Tâm chờ không biết đã bao lâu đón đầu.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nhìn nhau một cái, Phó Hồng Tuyết dừng bước lại, Diệp Khai nửa cười nửa không:
“—— các ngươi có việc?”
Minh Nguyệt Tâm cùng Tước Nô cũng nhìn nhau một cái, trầm mặc một chút, Minh Nguyệt Tâm mở miệng:
“Chúng ta là tới nhìn xem, các ngươi có chuyện hay không.
34 Trời tháng tám oi ả, tiết Xử Thử.
Mặt trời đỏ rực đẹp như trứng muối, ráng hồng rực rỡ như muốn tiễn tiết Viêm Liệt ra đi.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai vừa dưỡng thương, vừa nhờ trưởng bối dạy dỗ mà tiến bộ từng ngày.
35 (Cuộc sống của Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai trước khi Phó Hồng Tuyết trùng sinh).
Khi Diệp Khai cưỡi ngựa từ trấn trên thong thả trở về, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
36 Trấn nhỏ dưới chân núi Vô Gian, phong tục tương đối đặc biệt.
Đầu năm mọi người đến nhà nhau chúc Tết, buổi chiều lại nô nức đi hội chùa, cả những vùng phụ cận xa xôi cũng hương khói đưa tối, náo nhiệt đến tận giữa khuya.
37 Năm năm sau, vào ngày ước định, Phó Hồng Tuyết cõng đao, gom một kiện hành lý đơn giản, một người một con ngựa hướng về tổng đàn ma giáo mà đi.
Năm năm trước, ma giáo lão giáo chủ bỗng nhiên dẫn theo các cao thủ tự mình lẻn vào trung nguyên, tìm về đứa cháu duy nhất của mình, muốn đem y về thừa kế ma giáo.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112