21 A Nguyên ngẩng đầu nhìn sững sờ Lục cậu nhà mình, không biết phản ứng nên như thế nào.
"Sao vậy?" Tề Kiên kinh ngạc cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ của A Nguyên một lúc lâu, khẽ cau mày nói "Ta nghe nói, hài tử mới có như vậy không thể ăn ăn lung tung đúngkhông ?" Nghiêng đầu nhìn qua thấy Phượng Minh gật đầu, hắn quay lại vô cùng đau đớn nói với A Nguyên "Cháu giá ngoan, con làm sao có thể không cố kị thân thể của mình như vậy? Bánh hoa quế là thứ bây giờ con có thể ăn sao? thật sự làm cậu quá lo lắng rồi, vì để con không phạm phải sai lầm này nữa, tuy rằng cậu cảm thấy thật khó khăn nhưng là …….
22 Phượng Minh hồn phách thất lạc rời đi, A Nguyên bị ôm trong ngực Tề Kiên thấy hắnthất thần trong chốc lát, cảm thấy người cậu này tâm địa cũng không tệ lắm, lúc này lại thấy Túc vương phi gương mặt mỏi mệt mang theo mấy nhi tử trở về vào phòng xong cũng không nói lời nào, chỉ chống đầu nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu mới vừa thở dài, "Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào vô sỉ như vậy.
23 Đến buổi tối, anh quốc công và hai vị biểu tỷ, biểu huynh đã trở về.
A Nguyên ghé vào ngực Phượng khanh ngủ rất lâu nên lúc này đặc biệt có tinh thần, biết một trong số đó là người trong lòng của nhị ca, đôi mắt nhỏ sáng như đèn pha nhìn qua rồi nhìn lại hai cô gái trước mặt.
24 anh quốc công là người ôn hòa.
Ít nhất thì ấn tượng đầu tiên của A Nguyên về cậu chính là một người văn nhã ôn hòa. Cũng khó trách cậu luôn nhận được ân sủng trước mặt Hoàng thượng, luôn được tin tưởng, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra nét hòa nhã của anh quốc công.
25 Qua mấy ngày, khí trời nóng bức, quả nhiên Hoàng Thượng và Thái Hậu đều đi nghỉ ở sơn trang.
một nữa thần tử và gia quyến trong triều được Hoàng Thượng yêu thích trùng trùng điệp điệp đi theo.
26 "Việc này, tuy rằng không quan hệ gì tới ngươi " Hoàng Hậu cũng không phải là người chỉ biết ngồi không, thấy Từ phi ngang ngược không ai chịu được trong lòng đã thấy chán ghét, mỉm cười chỉ ra việc Từ phi không có phẩm vị không có quyền xen vào việc hôn nhân của các công chúa lại thể hiện ra địa vị của mình, nàng nhìn qua Thái Hậu cười bẩm báo "Vốn là con đã muốn bẩm báo với mẫu hậu, chỉ là vừa mới tới sơn trang thần thiếp e sợ làm mẫu hậu hao tâm tốn sức, thầm nghĩ để thêm mấy ngày nữa mới bẩm báo dù sao cũng vẫn còn kịp, chỉ là nếu muội muội đã hỏi tới ta cũng đành phải thỉnh chỉ với mẫu hậu?"
"nói một chút coi.
27 Từ phi trong lòng mừng rỡ không thôi làm sao còn để ý tới biểu tình của Hoàng thượng. Nàng vội vàng tiến vào ngực của Hoàng thượng, khi thấy Hoàng thượng vẫnkhông nhúc nhích không khỏi cảm thấy bất an vội vàng nói "Đường muội cũng đã có phong hào, lấy bát công chúa so với con nàng không phải là để người trong cung khinh thị công chúa sao? không bằng.
28 Có các nữ hài nhi vây quanh Thái Hậu, quả nhiên không khí sống động hơn rất nhiều.
Dưới bóng cây mát mẻ, A Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Tam công chúa đánh đàn, Tứ công chúa tươi cười hoạt bát sáng sủa thổi tiêu, Ngũ công chúa ở một bên nâng tay gảy nhẹ dây đàn, còn có A Nguyên vỗ tay tí tách cùng tiếng đàn tiếng tiêu.
29 2 hoàng tử đánh nhau, Thái Hậu không có tâm tư hỏi nguyên nhân chỉ vội vả muốn đứng dậy xem thế nào, Hoàng Hậu vội vàng đứng dậy cười nói, "Mẫu hậu đi tới nơi đó nếu là có va chạm gì không phải sẽ làm 2 cái đứa nhỏ càng bất an trong lòng sao?" Nàng dừng một chút, thấy Đức phi cúi thấp đầu xuống khóe mắt lại mang theo vài phần băng lãnh hiển nhiên là đang giận dữ, biết Đức phi xưa nay luôn để bụng tứ hoàng tử đối đãi như con ruột, nàng vỗ vỗ tay trấn an Đức phi rồi mới dẫn cung nữ đira bên ngoài.
30 A Nguyên bị cô gái hù nhảy dựng, nhìn nhìn cũng không thấy giống bất kì ai đã đến thỉnh an với Thái Hậu hay Hoàng Hậu, đây là một vị nữ tử tuổi thanh xuân, mĩ mạo tuyệt luân, khóe mắt đuôi mày mang theo vài phần tôn quý, cho dù là chật vật như vậy lại vẫn làm cho người ta không thể coi thường.
31 Tân An công chúa, cho đến bây giờ luôn là một kẻ tai họa. Bản thân đã gả ra ngoàimột phen, trượng phu chết lại nghĩ tới người trong lòng, khóc hô muốn gả, ỷ vào hoàng quyền buộc người trong lòng từ bỏ nguyên phối chính thất còn mình vui mừng hớn hở gả qua.
32 "Tiểu tử mới lớn ở cùng một chỗ làm sao có thể có chuyện không bao giờ đánh nhau chứ?" Biết Đức phi lúc này không tốt lên tiếng, trên mặt Hoàng Hậu lộ ra vài phần ôn nhu, vài phần bướng bỉnh, nghiêng đầu cười nói "Các huynh đệ, tình cảm đều là từ mặt đất lăn ra đó, sau này trưởng thành, chỉ sợ còn lấy việc này nói giỡn.
33 "không chỉ Đường phi nương nương, còn có Đường gia, ngài còn muốn giữ đâu?" Phượng Khanh rất ít khi khí thế bức nhân như vậy, lúc này cảm thấy tim đập cực nhanh, mắt hoa đi, lại nỗ lực nhịn xuống, thấp giọng nói "Cậu hai của ngài, ở trong kinh đảm nhiêm chức vụ hộ bộ tô châu?" hắn lành lạnh cười nói "Đó thật là chức quan béo bở! Ngày thường nhưng thứ qua tay hắn bị lưu lại, đệ đệ có phải là nên nói với hoàng bá phụ hay không?" Thấy Nhị công chúa liều mạng lắc đầu, nhìn ánh mắt củahắn tựa như thấy quỷ, hắn mới lạnh lùng nói, "Thành thật cút cho bản vương! Từ nay về sau, trước mặt A Nguyên, ngươi nói chuyện sao cho tốt với nàng, bằng không, chỉ sợ hoàng tỷ sẽ hối tiếc không kịp!"
"Ta, ta muốn cáo trạng ngươi với phụ hoàng!" Phượng Khanh dù là tôn thất nhưng thanh danh lại cực kì tốt, Nhị công chúa làm sao biết hắn thế nhưng là một con sói đội lốt cừu!
"Hoàng tỷ nhanh đi đi, " Phượng Khanh nghe A Nguyên lo lắng kêu lên ở phía sau,trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, ôn thanh nói, "Thuận tiện, cũng nói cho hoàng bá phụ biết, Tam cữu cữu của ngài, bán lương thực cho ngoại tộc như thế nào.
34 A Nguyên được người ôm vào thấy cô bé này thì sững lại một chút. Mình cũng là mộtnữ hài nhi mà cũng bị dung nhan thanh diễm như vậy làm cho rung động, thấy cô bé mặc váy áo đào hoa thanh lịch, mái tóc dài đen nhánh chỉ cắm một đôi trâm bạch ngọc Ngọc Lan ngoài ra không hề thêm bất kì thứ gì, nhưng là đơn giản như thế lại làm cho cô bé giống như ánh trăng sáng trong bóng đêm, lặng lẽ mà lại tỏa sáng huy hoàng.
35 Chỉ là lúc này ở chỗ Túc vương tình hình hơi tốt lên thì ở chỗ khác Tam hoàng tử nhìn Từ phi đầu quấn khăn khóc sướt mướt, trong mắt hiện ra một tia âm u, thấp giọngnói, "Thái Y viện, một cả một thái y cũngkhông có?"
"Vì ma ốm kia mà hiện nay trong Thái Y viện, trừ bỏ một người khám chuẩn cho Thái Hậu và Hoàng Hậu ra, tất cả đều ở chỗ Túc vương, nhưng thái y ở chỗ Thái Hậu ai dám gọi đi đây?" Từ phi lúc này dựa vào đầu giường rơi lệ nói "Hoàng thượng nhiều ngày nay đã không đến cung của ta, trước đây còn nghỉ lại chỗ Đức phi, trừ lần đó ra còn lại chỉ là Hoàng Hậu Hoàng Hậu Hoàng Hậu!" Thấy đại cung nữ ở bên cạnh vẻ mặt kinh hoảng tiến vào muốn chận miệng mình lại, nàng liền trừng mắt quát mắng, "Lá gan nhỏ như vậy, ngươi tới hầu hạ ta hay là làm nô tài cho Hoàng Hậu?!"
Xong lại ai oán với Tam hoàng tử Phượng Đồng "Chẳng qua chỉ là một tôn thất vậy mà có thể lướt qua ta sao? Ngươi bị bệnh, phụ hoàng ngươi cũng không có khẩn trương như vậy, chuyển toàn bộ Thái Y viện qua đó! Thái Hậu cũng không biết phát điên cái gì, còn nói thái y cùng sống cùng chết với Phượng Khanh, không phải nói hắn khôngđược sủng sao, sao lại thành ra như vậy?" Thấy Phượng Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng liền tiếp tục nói, "một nhà Túc vương nhận được ân điển cũng quá mức, ta nghenói sớm hôm nay Phượng Minh đang nhanh nhanh chóng chóng chạy đến cung của Túc vương, nịnh bợ như vậy có thể thấy được hắn là một người thông minh!"
"Lại là hắn!" Sờ khóe miệng ứ máu, trong mắt Phượng Đồng lóe qua một tia tàn khốc, cười lạnh nói "Lão tứ là cái thứ không đầu óc mà còn dám thừa nước đục thả câu, muốn chết sớm vài ngày sao!"
"Nghe nói lần này ma ốm kia bệnh nặng có liên quan tới Nhị công chúa.
36 "Tam ca. " Phượng Đường nắm chặt cổ tay Phượng Đồng, rắc một tiếng nghe được Phượng Đồng kêu đau, trong lòng cười lạnh rồi mới nghiêng đầu ý bảo Tưởng Thư Vân trở về, lạnh lùng cười với Phượng Đồng, nhướn mày nói "Tam ca có chuyện gì muốnnói với biểu tỷ của ta?"
Thấy Phượng Đồng đau đến sắc mặt trắng bạch trong mắt chợt lóe lạnh nhạt nói, "Nên tưởng Tam ca tự nhiên muốn tưởng, không nên tưởng ….
37 Lỗ tai A Nguyên run lên, bắt đầu hóng chuyện!
A Nguyên liều mạng làm phản trong ngực Tam công chúa, nàng bây giờ mập mạp, thịt căng lên từng khúc, Tam công chúa mảnh mai làm sao có khí lực ôm nàng, mệt đến nổi trên mặt đều là đổ mồ hôi, thấy Thái Hậu chế nhạo nhìn qua, Tam công chúa cũngkhông làm bộ dáng kiên cường nữa, chỉ thẹn thùng đặt A Nguyên xuống mặt đất, thấp giọng nói "Hoàng tổ mẫu, A Nguyên bây giờ cháu gái đã ôm không nổi rồi.
38 Từ phi không nghĩ tới, Tam công chúa lại đứng về phía mình, tuy rằng trong lòng biết nha đầu kia không hẳn có ý tốt nhưng cũng cười lạnh nói "Tú nữ ở Trữ Tú cung,không có quy cũ đi loạn trong cung! Ngươi bây giờ chưa là ai mà ngay cả cung quy cũng không tuân thủ? Sau này nếu ngươi nhập cung chỉ sợ còn muốn đạp trên đầu chúng ta để đi mất thôi!" Mấy câu nói đó còn có ý châm chọc không nhẹ, khóe miệng Tam công chúa hơi hơi trừu nhưng cũng không có so đo với nàng, khách khí nói, "không bằng,mời Từ mẫu phi dạy một chút quy củ cho nàng, chỉ là….
39 Tại thời điểm khuê nữ còn không biết gì, Túc vương đã nhanh tay lẹ mắt đẩy hàng tồn kho. Thấy A Nguyên nghiêng đầu nhỏ, bộ dáng nghi ngờ, khóe miệng lại lộ ra tươi cười mà nói "Hoàng huynh, xem bộ dáng nha đầu kia, là có ý tứ thân cận với Thành Dương, chúng ta cũng đừng cản trở nàng đúng không?" Thấy Hoàng thượng lộ ra biểu tình không nguyện ý nhưng khi một nội giám vội vàng tiến vào thấp giọng nói gì ở bên tai, thấy Hoàng thượng khẽ cau mày Túc vương cười nói "Cũng là để A Nguyên của chúng ta thêm chút gia tài đi?" Quả nhiên thấy Hoàng thượng cười ha ha, mệnh cho Thành Dương bá tiến lên ôm lấy A Nguyên.
40 Túc vương kỳ thật rất muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng nhìn Túc vương phi đang hoan hoan hỉ hỉ ôm khuê nữ, con gái còn dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn mình, vẫn cảm thấy trai hiền không đấu với nữ nhân, quay mặt lặng lẽ nguyền rủa vợ chồng Thành Dương bá đang vắng mặt rồi mới nhắm mắt theo đuôi vợ con vào buồng trong.