61 Tới Giản gia, quản sự nương tử Giản gia liền mời Phương Chấp Tâm đi vào sảnh nhỏ uống trà, nói là Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với thái phó phu nhân, như bảo nàng đợi ở đây để gặp Hạ Trọng Phương, rồi bà lại dặn tiểu nha hoàn phải hầu hạ thật tốt, thế này mới dẫn Tiểu Ngọc Lan đi gặp thái phó phu nhân.
62
63 Phương ngự y ngăn Trầm Tử Trai lại đưa cho hắn một chén trà sữa, để gắn giải nghiện.
Trầm Tử Trai suy nghĩ một chút, lấy thân phận hiện nay của hắn, chạy tới Giản phủ muốn uống sữa, quả thật không thích hợp lắm, đành đè nén suy nghĩ, chờ mong Hạ Trọng Phương nhanh hết bệnh, mau chóng đến Vương phủ cho hắn uống sữa.
64
65 Chạng vạng, Tô Lương đi đón Hạ Trọng Phương nhưng không đón được, khi trở về ông bẩm lại với Trầm Tử Trai: "Vương gia, Hạ cô nương nói, mặc dù hôm nay đã khỏe hơn nhiều, nhưng cô ấy sợ uống thuốc của cố ấy rồi lại uống thêm thuốc thúc sữa nữa, dược tính xung đột, tổn hại thân mình, mong vương gia thứ lỗi, đêm nay sẽ không đến đây.
66
67 Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương không còn dễ để mình uốn nắn như trước, nhất thời thầm hối hận vì mình đã xem thường nàng, nên vội vàng cầu xin Hạ Trọng Phương tha thứ cho lần làm loạn này của bà, hứa lần tới không dám cãi vả như thế nữa.
68
69 "Vương gia, vương gia. . . " Gian ngoài, Phương ngự y cùng Tô Lương gõ cửa gọi lớn.
Nghe thấy giọng nói của Phương ngự y, Hạ Trọng Phương hơi tỉnh táo lại, cắn mạnh môi một cái, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai ra, nói nhỏ giọng: "Vương gia, mau buông tôi ra, Phương ngự y đến rồi kìa!"
Thiếu chút nữa là Trầm Tử Trai cầm giữ không được, lúc này bị Hạ Trọng Phương đẩy ra, lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, cũng hơi thanh tỉnh, nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, thở gấp nói: "Tiểu yêu tinh, thiếu chút nữa bị nàng phá thân rồi!"
Mặt Hạ Trọng Phương đỏ bừng, dùng tay che mặt nói: "Vương gia ăn hiếp tôi.
70
71 Hạ phụ Hạ mẫu và Quý phụ Quý mẫu trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tận tới chiều tối mới trở về Giản phủ, khi bọn họ trở về, vừa lúc Hạ Trọng Phương đến vương phủ, nên không chạm trán nhau.
72
73 Hạ mẫu bị dọa sợ hết hồn, nhìn mảnh vỡ nằm dưới đất, lại nhìn sang Hạ Trọng Phương, bật thốt lên lên tiếng: “Phương nương, chúng ta đã nuôi ngươi hơn mười năm, không có ân sinh, thì cũng có ân nuôi, bây giờ ngươi đối xử với chúng ta thế này ư? Chỉ là ở lại mấy ngày, không cho chúng ta đi chơi, giờ thì ném ly trà.
74
75 Vừa lúc Phương ngự y bưng chén thuốc sang đây, thoáng cái liền ngăn Hạ Trọng Phương lại, khuyên nhủ: "Hạ cô nương, Vương gia là bệnh nhân, trong cơ thể còn sót lại độc vị, tính tình khó tránh khỏi ‘lớn’ một chút (khó chịu), cô đừng tính toán với cậu ta, ha!"
Hạ Trọng Phương tủi thân nói: "Bây giờ tôi là tiểu thư của Giản phủ, mỗi ngày lại chạy sang đây cho sữa, là vì cái gì chứ? Cũng vì muốn bệnh của Vương gia mau khỏi.
76
77 Vi Thanh Mi nói một cách chậm rãi: “Du nương, cảnh ngộ của Phương nương rất đáng thương, đầu tiên là bị hưu khí, vì mưu sinh mà phải làm nhũ nương, tới khi nhận lại được cha ruột thì lại là con gái riêng.
78
79 Đêm Nay Hạ Trọng Phươngvề Giản phủ ngồi thêu hà bao dưới đèn, thêu một lúc, lại ngẩn người ra, cuối cùng thì lắc đầu, lên giường an giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Linh Chi tiến đến bẩm: “Phương nương, bên phủ thái tử phái người sang đây, nói là muốn đón người đi qua bên ấy một chuyến, thái tử phi muốn gặp người một lần!”
Hạ Trọng Phương trước đã nghe TrầmTử An đề cập qua, nói rằng thái tử phi muốn gặp nàng, nàng đã thảo luận chuyện này với thái phó phu nhân một chút.
80 Edit: Holilinhk
Sáng sớm ngày hôm sau, trong cung lại truyền tin ra, lệnh cho Giản thái phó và thái phó phu nhân dẫn Hạ Trọng Phương tiến cung.
Giản thái phó biết đây vì chuyện hôn sự của Hạ Trọng Phương, lần này nhất định phải gả, nhất thời nói với thái phó phu nhân: “Mặc dù không thể để Phương nương gả đi xa, nhưng với kinh lịch của con bé, nếu không thể gả cho Tề vương, thì cũng chỉ còn cách gả đi thật xa thôi.