61 Một đường nhàn nhạt lãnh tĩnh, Liên Kỳ Quang mặc một thân quần áo thoải mái mặt than lắc lư đi tới cổng học viện, thản nhiên quét nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc phi hành khí đang đáp ở một nơi không gây chú ý.
62 Này, này rốt cuộc là chuyện gì?” Quan Trạch tách ra khỏi Liên Kỳ Quang, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thủy tinh vỡ nát văng đầy đất.
“Nhìn không thấy à?” Liên Kỳ Quang tựa vào góc chết sau cái bàn, nhàn nhạt nới lỏng cổ áo: “Có người muốn giết anh.
63 Con đường yên tĩnh quanh quẩn sát khí nồng động, Liên Kỳ Quang đứng ngay trung tâm, bảy nam nhân mặc quần áo che mặt cầm súng ống chậm rãi tới gần.
Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn đám người kia xúm tới, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
64 Lần này Liên Kỳ Quang cảm giác ngủ một giấc thật sâu, không còn giật mình tỉnh lại như trước. Đờ đẫn tỉnh lại, nghênh đón là một mảnh trắng toát hệt như lần đầu tiên tới thế giới này.
65 Bíp bíp!’ Tay Liên Kỳ Quang run lên, lưu loát cúp quang não. Nhìn màn hình đen kịt, khóe miệng Liên Kỳ Quang giật giật.
“Làm sao vậy?” Nhận ra Liên Kỳ Quang khác thường, Quan Trạch liền hỏi.
66 “Tiểu Quang, thật sự phải đi sao?” Trước lúc lên phi hành khí, Quan Trạch lôi kéo tay Liên Kỳ Quang lưu luyến không rời.
“Ừm. ” Đối với hành động níu kéo của Quan Trạch, Liên Kỳ Quang bình tĩnh rụt tay mình lại, mặt không biểu cảm nhìn phi hành khí trước mắt.
67 Thời gian huấn luyện đã gần kề, Liên Kỳ Quang không ở nhà lâu, sáng sớm hôm sau đã tạm biệt Liên Dục Thành, đón xe huyền phù trở về học viện.
Có lẽ Hạ Hầu Vũ Trì đã liên lạc với Khanh Mộc Vanh, chuyện Liên Kỳ Quang bỏ học nhiều ngày cũng không hỏi quá nhiều, dặn dò vài câu về chuyện huấn luyện liền thả cậu về lớp.
68 Khô Mộc, cậu thật sự nghĩ kĩ rồi sao?” Cho tới lúc này, Mễ Tiểu Bảo vẫn có chút không thể tin được, hướng Liên Kỳ Quang xác nhận.
“Không muốn có thể từ chối.
69 Ầm’ Một lưỡi dao gió từ trên không trung đánh xuống giữa hai nhóm đang giằng co, vết nứt dữ tợn trên mặt đất dày đặt hệt như một tấm mạng nhện. Lực chấn động cực lớn làm hai đám người lảo đảo lùi về sau, bị nhiễm một thân đầy bụi đất, mặt mày xám tro, chật vật không chịu nổi.
70 Trình lên thẻ thành viên, Liên Kỳ Quang nhận số thứ tự của nhóm mình. Đội bảy, so với số của các nhóm tham gia, này quả thực không phải con số may mắn.
71 Không được, mệt quá! Tôi phải nghỉ ngơi một chút!” Diệp Trình Trình đặt mông ngồi xuống đất, bất chấp có làm quần áo dơ hay không, thở hổn hển lấy thức ăn trong không gian khí, tự hưởng dụng một mình.
72 Trong bóng đêm, dị năng hệ mộc tạo thành một tầng sáng xanh biếc hơi mỏng bao quanh thân thể Liên Kỳ Quang, tuy yếu nhưng những cọng dây leo làm người ta ghê tởm kia lại không có cách tới gần.
73 Thân mình Cừu Ly Mạch hơi ngửa ra, cả người lùi về sau mấy mét, né tránh một đao chém tới của Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nắm Thiên Minh, mặt không biểu tình nhìn Cừu Ly Mạch.
74 “Tạm thời nghỉ ngơi chút đi?” Trời đã bắt đầu sáng, Khuynh Y nhìn xung quanh trống rỗng, xoay người nhìn Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.
Liên Kỳ Quang bước qua Khuynh Y, đi tới dưới một gốc cây ngồi xuống, lấy thức ăn trong không gian, bắt đầu ăn.
75 “Bao nhiêu rồi?” Khuynh Y thu một gốc cây non bỏ vào thu nạp khí, sau đó đưa cho Lam Kỳ ở phía sau.
“Không nhiều không ít, tám mươi cây rồi. ” Lam Kỳ lắc lắc thu nạp khí trong tay, ném vào trong không gian khí: “Thời gian huấn luyện còn bốn ngày, hẳn có thể hoàn thành trước thời hạn.
76
“Ngô…” Liên Kỳ Quang than nhẹ một tiếng, một tay đưa lên che mắt, chắn đi ánh sáng vàng ươm từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
“Đại nhân! Đại nhân?” Tiếng gõ có tiết tấu vang vọng trong không gian, tro bụi từ vách tường rớt xuống, bay tứ tung trong ánh mặt trời.
77 Trên tường thành cao cao, nhóm binh sĩ luân phiên tuần tra, theo cánh cổng nặng nề bị đẩy ra, đoàn xe chậm rãi tiến vào, mấy vạn dân chúng canh giữ hai bên đường, cao giọng hoan hô, nghênh đón anh hùng trở về, tình cảnh hệt như trong kí ức.
78 Thiên Minh xoay tròn trong tay, quét ngang về phía sau, chặt đứt vài nhánh cây đang vươn tới. Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn nhánh cây rập rạp đang ùn ùn từ khắp nơi ùa tới, ngón tay ma xát chuôi đao, cảnh giác xung quanh.
79 Nhanh nhẹn xuyên qua rừng rậm, cảnh giác thực vật biến dị có thể tập kích bất cứ lúc nào ở xung quanh, Liên Kỳ Quanh theo hạt mầm trên người Quý Sĩ Lâm, một đường lao tới.
80 Ánh sáng xanh biếc ở xung quanh Liên Kỳ Quanh hình thành lá chắn, ngăn cản sương đen ở bên ngoài, một mảnh tiêu tán thì một mảnh khác lại nối gót, cuồn cuộn không ngừng.