21 Tiểu Thiên!” An Như Tâm sợ hãi kêu một tiếng, nước mắt giàn dụa, giãy dụa muốn lao vào trong lồng phòng hộ, lại bị Hạ Hầu Tuyệt ôm chặt: “Buông! Tôi muốn đi tìm Tiểu Thiên, Tiểu Thiên ! ! ! !”
“Đừng lo lắng! Không có việc gì!”
“Cái gì mà không có việc gì! Đó là con anh đó!” An Như Tâm khóc nháo quyền đấm cước đá Hạ Hầu Tuyệt: “Bình thường luôn nói đùa thì thôi đi, anh thật sự xem nó là đứa con nhặt ra từ thùng rác à! ! !”
“Xì!” Bị so sánh của An Như Tâm làm sửng sốt, Hạ Hầu Tuyệt nhịn không được bật cười.
22 “Thầy, ông nội của tôi chết rồi. ” Tiểu thái tử mười bốn tuổi ôm lấy cậu khẽ nức nở.
“Thầy, bọn họ đều muốn tôi chết, tôi nên làm thế nào? Thầy, thầy cũng muốn bỏ lại tôi sao?” Tiểu thái tử bị dồn vào đường cùng cùng cậu trốn trong hầm tối, ánh mắt sáng ngời giờ đây tràn đầy tuyệt vọng cùng bất lực.
23 Trong phòng sách, Hạ Hầu Trọng ngồi sau bàn, sắc mặt nghiêm nghị lật xem văn kiện trước mặt, Hạ Hầu Hách Thiên mặt mũi bầm dập đứng giữa phòng, bất an đạp đạp hai chân.
24 “Boss, đây là kết quả ngày đó. ” An Dịch mở quang não, biểu tình nghiêm túc hiếm có, làm Hiên Lãng cùng Trọng Mục hai mặt nhìn nhau.
“Thông qua phân tích, quần áo trên người Liên thiếu không thuộc về Lam tinh.
25 (phòng sách)
“Chuyển trường?” Liên Dục Thành có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Trọng.
“Đúng vậy. ” Hạ Hầu Trọng gật gật đầu.
“Hiện giờ Tiểu Quang là cháu dâu tương lai của Hạ Hầu gia, cứ ở khu ba thì không an toàn, ông cũng không yên tâm.
26
Trận chiến tranh cãi thiên tài cuối cùng do Liên Kỳ Quang ngốc manh (mặt than? ?) giành thắng lợi, bởi vì công tác, Liên Dục Thành qua hôm sau liền rời khỏi Hạ Hầu gia, chạy về khu ba.
27 “Năng lượng hạch?” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống.
Đúng vậy, trong cái túi nhỏ Liên Kỳ Quang cho anh đầy tinh hạch trong suốt lấp lánh lóe sáng quang mang, nhìn thoáng qua thì cũng hơn mười viên.
28 Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, Liên Kỳ Quang cuộn mình trong chăn thấp giọng lầu bầu, chậm rãi hé mở ánh mắt lèm nhèm vẫn còn ngái ngủ.
29 Chờ thu thập xong hết thảy, Hạ Hầu Thiệu Huyền dắt Liên Kỳ Quang xuống lầu, vốn mọi người Hạ Hầu gia đang nhỏ giọng nói chuyện đột nhiên ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía hai người xuống muộn, ánh mắt sáng như đuốc, nếu là người bình thường tuyệt đối đã nhũn cả hai chân, ‘ừng ực’ một tiếng ngã ngửa.
30 Phi hành khí đáp xuống trước khoảng sân nhỏ, Liên Kỳ Quang nhảy xuống, quay đầu ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng vừa xuống theo: “Muốn vào trong nhà ngồi không?”
Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi phi hành khí vẻ ngoài bắt mắt, rõ ràng không thuộc khu ba vào không gian khí, tay vững vàng đặt trên cái đầu nhỏ của Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp: “Đi thôi.
31 Hôm nay là ngày tới trường học trong truyền thuyết, đối với việc mới sáng sớm 009-A đã tới kéo chăn, Liên Kỳ Quang ‘tốt bụng’ không giống trước kia giơ chân chào hỏi, một phát đá nó bay ra ngoài.
32 Bạn mập xui xẻo nào đó còn chưa kịp nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống đã bị một người túm lấy cổ, sau đó là đè đầu, ngu ngơ nhìn Liên Tiêu Thù.
Liên Kỳ Quang một tay ấn bạn mập, một tay đút túi, ngửa đầu nhìn phi hành khí bay trên bầu trời, không biết lại tiến vào cõi thần tiên nào rồi.
33 “Phốc!” Một ngụm trà văn đầy bàn, mặt Liên Tiêu Thủ trướng đỏ, vô thố đưa tay vò vò góc áo, sợ sệt nhìn cái chú đẹp trai đang thực chật vật trước mặt.
34 Không nhìn tới ánh mắt kinh dị cùng kinh ngạc của đám người tới lui, Liên Kỳ Quang đội cây hoa ăn thịt đang giương nanh múa vuốt trên đầu, nhàn nhạt ngồi xổm ở ven đường ăn thịt viên 009-A vừa mua về, vành mũ rộng thùng thình che khuất nửa gương mặt, sợi tóc hỗn loạn che đi ánh mắt, chỉ lộ ra cái miệng không ngừng gặm cắn.
35 Ném Liên Tiêu Thù vào trường học, Liên Kỳ Quang thong dong rời đi, đi thực lưu loát sạch sẽ a. Cuối cùng hậu quả là gì? Thực xui xẻo, thực bi thúc, lạc đường.
36
“Đây là phòng của em, vào đi. ” Kim An Kỳ hất cằm ý bảo căn phòng trước mặt, không cho Liên Kỳ Quang có cơ hội mở miệng đã xoay người rời đi.
Liên Kỳ Quang một đường mơ hồ, đầu óc chậm rãi vận chuyển, ngẩng đầu ngây ngô nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, trầm mặc không nói.
37 “Khô Mộc, cậu dậy rồi. ”
Buổi sáng, Liên Kỳ Quang đánh răng rửa mặt xong xuôi, chân trước vừa bước ra khỏi phòng thì một gương mặt nhỏ nhắn béo tròn đã sáp tới.
38 “Tiểu Béo! Cậu tránh ra!” Một thiếu niên gầy gò nhíu mày nhìn Mễ Tiểu Bảo, trong mắt ẩn ẩn tức giận.
“Lam Kỳ. ” Mễ Tiểu Bảo có chút luống cuống.
“Tiểu Béo, tránh ra! Không cho cậu ta một bài học thì chẳng phải để cậu ta khinh thường hệ chúng ta không ra gì à! ?” Khuynh Y giẫm một chân lên bàn, căm tức nhìn Liên Kỳ Quang.
39 “Người kia là quái vật à?” Đám lớp nhất tốp năm tốp ba gian nan di động hai cẳng chân, trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn Quang nào đó khiêng bạn nhỏ béo tròn nhưng sắc mặt vẫn bất biến, bước chân không loạn, thì thào lẩm bẩm.
40 Từ ngày ấy qua đi, Liên Kỳ Quang trong học viện có thể xem là hoàn toàn bị cô lập bài xích, không đơn giản là ban nhất, mà là cả trường. Nếu người ta đã nói không cần bằng hữu, cũng không có bằng hữu, mình cần chi mặt dày sáp tới? Người ta không cảm kích không nói, không chừng ngày nào đó còn ù ù cạc cạc bị đâm cho một một dao.