21 “_A?”
Thấy hắn trở về, nhị lão vừa mới lộ ra vui sướng liền nghe hắn hỏi như thế lập tức há hốc mồm, đây là có chuyện gì? Trình Dược đã đuổi kịp Cảnh Niên, đứng phía sau liên tục ra dấu, Ninh lão gia hiểu ý đầu tiên nhanh chóng trả lời:
“_Đúng, đúng vậy, ngày đó tiểu Vi được gả tới có để cho đại phu xem qua nàng, thật là không thể sinh con.
22 Lúc Trình Dược đến, Cảnh Niên còn quỳ trên mặt đất, trong phòng u ám, thân thể hắn có vẻ hơi đơn bạc nhưng vẫn thẳng tắp không có một tia nhượng bộ. Không nghĩ đến Trình Dược sẽ lại đi vào trong phòng, y đến làm cho không khí vốn đang ngưng trọng lại thêm vài phần nặng nề.
23 Ngày thứ tư, Cảnh Niên sắc mặt có chút tái nhợt nhưng ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở phòng thu chi, hắn cùng ngày thường đồng dạng chăm chú quản lí sự vụ, nhưng lại làm cho hạ nhân cảm thấy nơm nớp lo sợ.
24 Cứ như vậy còn chưa đợi Trình Dược mở miệng nói chuyện, Cảnh Niên đã tức giận phất tay áo rời đi.
“_Cảnh Niên! Cảnh Niên!”
Trình Dược lo lắng nghĩ muốn nói gì đó nhưng chờ y xuống giường mang giầy đi ra ngoài phòng thì thân ảnh Cảnh Niên đã tiêu thất tại ánh trăng ngoài cửa.
25 “_Cảnh Niên, ngươi sao lại đến đây?”
Ninh lão gia nhanh chóng bảo bọn hạ nhân tới đốt đèn rồi hướng hắn nói:
“_Đều đã tới đây, ngươi cũng tới ngồi một chút, cùng cha trò chuyện.
26 Đêm hôm đó, Trình Dược để cho Hâm Lan đem đến cho mình trang phục bất luận so với bộ nào cũng đều đẹp hơn, ngay cả ngày thường không thích mặc quần áo thủ tú (thêu tay) tinh mỹ quý giá cũng đều từng kiện từng kiện mặc vào, cả hộp trâm cài khổng tước cũng đều đem ra hết.
27 Ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh làm Trình Dược đang ở trong mộng bừng tỉnh, y đẩy mạnh Cảnh Niên ra, hơi có chút thất kinh lui lại mấy bước.
28 Hạ quyết tâm liền không hề miên man suy nghĩ nữa, chỉ là đêm dài nhân tĩnh làm cho người ta cảm thấy run sợ. Sáng sớm ngày thứ tám mươi mốt, Trình Dược sớm thức dậy nhìn sàng vĩ đến ngẩn người, đợi cho ngoài phòng truyền đến động tĩnh y mới đứng dậy.
29 Trình Dược chỉ cười một cái, lời nói và hành động của Cảnh Niên bọn họ đã sớm dự liệu được, đối sách đầy cả một sọt, cái này không được còn có cái kế tiếp.
30 Cô độc tựa lan can mười hai nhịp, cỏ xanh nối tận chân mây.
Tháng hai, tháng ba nghìn dặm xuân sang, cảnh sắc hữu tình sầu lòng ai.
Tạ gia hồ, hoa kết phách; bến Giang Yêm, hồn biệt li.
31 Trong nội tâm hiện lên ngàn vạn tâm tư, cước bộ chỉ chốc lát càng không ngừng rảo bước tiến đến nơi quen thuộc, cũng không có dừng lại, kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt.
32 Vị tỷ tỷ cùng Quách Tường có quan hệ thân nhất lại sinh một hài tử, Quách Tường viện cớ đến thăm mang theo hài tử tròn ba tuổi đến phu gia của tỷ tỷ, cũng mang theo chút trốn tránh, lý do là không biết làm thế nào đối mặt.
33 Còn tưởng rằng trong huyện nha xảy ra đại sự gì, cấp tốc trở về lại biến thành cục diện trước mắt. Triệu huyện lệnh không mặc quan phục cùng với bộ dáng của một bạch diện thư sinh tay trói gà không chặt tuyệt không có gì khác nhau đang đứng ở giữa cười đến con mắt híp lại thành một đường, bên phải hắn, một nữ tử chừng hai tám tuổi, lúm đồng tiền như hoa, y ở bên trái, Trình bộ đầu vừa chạy về nha môn không lâu vẻ mặt bất đắc dĩ.
34 Dứt lời, lại không chịu nổi mà che mặt khóc, vừa rồi nàng cùng hạ nhân cùng nhau đi tìm, gấp đến độ tóc tai tán loạn, bộ dáng đoan trang từ trước đến nay giờ phút này một điểm cũng không có, bộ dáng yếu ớt mệt mỏi làm cho người khác thấy đau lòng.
35 Người này một tay vuốt ve tiểu Tĩnh An, ngón trỏ tay kia bị năm ngón tay ngắn ngủn, mập mạp của tiểu Tĩnh An nắm chặt, không biết y cùng tiểu gia khoả nói cái gì, tiểu Tĩnh An khanh khách cười đến đôi mắt to híp lại thành một đường, cặp mắt của y chăm chú nhìn lúm đồng tiền non nớt của hài tử, trên mặt mang chút ý cười, trong mắt hào quang ấm áp, ôn nhuận.
36 Hài tử tìm được rồi. Quách Tường còn chưa kịp tiêu hoá cái tin tức này đã nhìn thấy Ninh Cảnh Niên vuốt ve tiểu Tĩnh An đi vào trong phòng, nàng toàn bộ chỉ có thể phản ứng chính là kinh ngạc đến phát ngốc.
37 Uống rượu hại thân, ngày hôm trước say rượu, hậu quả trực tiếp chính là ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra.
Giang Phủ huyện chỉ là tiểu huyện, trải qua nhiều năm chỉnh đốn của Triệu huyện lệnh chính là hàng xóm láng giềng hoà thuận, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, trong mọi hoàn cảnh đều an ninh trật tự, nói cách khác chính là hằng ngày cơ bản sẽ không phát sinh chuyện đại sự gì, làm cho hiện tại Triệu huyện lệnh nhàn rỗi đến nỗi phát khùng, đem huyện nha biến thành tương thân quán, chính mình ngồi trên công đường xử án tiếp đón bà mai, mà người trực tiếp bị hại chính là huynh đệ kết nghĩa của hắn, trên thực tế luôn bị Triệu huyện lệnh xem như hài tử mà trông nom, Trình Dược.
38 Ninh Cảnh Niên đi rồi, Trình Dược nhíu lông mày đi vào huyện nha, trong nha môn phàm là người hầu hay có chức trên cơ bản đều cùng Trình bộ đầu người này chính trực nói chuyện hợp ý, thấy y bộ dáng đầy bụng tâm sự đều tiến đến hỏi thăm nguyên nhân, Trình Dược lấy lí do tối qua không cẩn thẩn uống quá nhiều rượu để che giấu.
39 “_Không phải nàng!” Y còn chưa nói hết lời, Ninh Cảnh Niên đã cắt ngang.
“_Là chính thất của ta, Đỗ Vi. ”
Đã lâu không nghe đến, cái danh tự này lần nữa xuất hiện, dù là Trình Dược cũng thấy ngực một trận sầu muộn, mà Ninh Cảnh Niên tựa hồ không có ý định nói tiếp, khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng chỉ vào thức ăn trên bàn nói:
“_Món ăn đã nguội, ta bảo người đem xuống đổi mới.
40 Ninh Cảnh Niên cả một buổi sáng cũng không thấy người đâu, sáng sớm hôm nay hồi phủ, Quách Tường đã chuẩn bị sẵn sàng không khỏi suy đoán hắn có phải hay không là sinh ý có chuyện gì.