Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thiên

Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 150
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Đại lục này gọi là Nguyên Thiên. Nơi nào đó trong đại lục Nguyên Thiên này tồn tại một dãy núi rộng lớn trải dài hàng vạn dặm từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh của thiên nhiên nơi đây, dãy núi này còn được gọi là Phong Vũ Sơn Mạch.

Danh sách chương Thiên


Chương 123: Tiểu Bạch Đấu

121 Nhưng rồi Lý Dương chưởng môn lại lắc đầu không để ý thêm mà liền hướng năm trưởng lão của phái đi tới rồi ngừng đứng trước, xoay người lại cùng nhìn hướng đối diện xuyên qua kết giới hộp mộc nơi đám Vũ Phiến Môn cũng đang nhìn tớiCùng với đó, chính là Vũ...


Loading...

Chương 124: “trận Cuối Ai Thắng”

122 Khiến Riam Cương phải quay phắt đầu nhìn Nghêu Đồ vẻ mặt đang kênh kiệu trong sắc mặt hơi trầm cùng ánh mắt sẹt qua một tia tức giận của Riam Cương nhưng rồi lại chuyển tới Tiểu Bạch vẻ mặt non nớt mềm mịn đang há miệng cười với mình mà trong lòng lại run...


Chương 125: “khai Chiến”

123 Nhưng rất nhanh, Tiểu Bạch đã quay phắt lại không để ý nơi mặt đất mình đang đứng trong miệng ngậm chặt bàn tay nhỏ đã nhả ra mà lí lắc nhìn tới Vũ Thiên nhoẻn miệng cười rồi chạy như bay tới hắn còn gọi chí chóe: - Thiên ca, thấy đệ thế nào! Nó đã nhúng...


Chương 126: “đại Chiến Nổ”

124 Câu nói thứ hai chưa dứt thì Lý Dương chưởng môn đã từ trong đại điện bay ra, thân đã chuyển sang Mộc thể mà hướng bảy thân ảnh đang bay trên không trung đã ngừng gần hướng cổng vào Thanh Phong Phái mà giọng của Lý Dương chưởng môn đã vọng to hai chữ tron...


Chương 127: “hoang Tàn Thanh Phong Phái”

125 Và nơi “Thanh Phong Điện” cũng đã đổ vỡ thành một đống vật liệu, từ trong đó bóng dáng một lão giả đầu tóc đã bạc lẫn rối bời đã hấc văng một vài mảnh đang che lấp mà tựa vào một vài tảng đá to mà đứng lên trong thân hơi run nhìn tới nơi hai tòa tháp “Tha...


Chương 128: “có Ai Còn Sống”

126 Và nơi “Thanh Phong Điện” cũng đã đổ vỡ thành một đống vật liệu, từ trong đó bóng dáng một lão giả đầu tóc đã bạc lẫn rối bời đã hấc văng một vài mảnh đang che lấp mà tựa vào một vài tảng đá to mà đứng lên trong thân hơi run nhìn tới nơi hai tòa tháp “Tha...


Chương 129: “ta Lấy Băng Nguyên”

127 Khiến cho cả đám tu nguyên giả phải chuyển ánh mắt tới mà ngạc nhiên khi thấy mấy thân ảnh đang nhấc bước quanh mấy gian nhà tranh mà từ giọng nói không tin xen lẫn bất ngờ:“Sao chỗ đó không bị g씓Đòn công của Hội trưởng cũng không bị gì”Đặc biệt là Vũ P...


Chương 130: Bắt Lấy Đại Thú

128 Khiến cho Vũ Phiến Lương môn chủ không khỏi giật mình mà chuyển ánh mắt tới Hội trưởng Vưu Chí mà tay chỉ nhanh tới Phương Nguyệt cùng giọng trong không muốn: - Vưu Chí hội trưởng, Băng Nguyên đang nằm trong tay nữ tữ đó! Nhưng hắn vừa dứt lời đã khiến c...


Chương 131: “phương Nguyệt” Chính Là?

129 Nhưng giọng Diệc lão lại tiếp tục vang lên trong hai ngón tay vẫn đang kẹp chặt thanh đao kim của Vũ Phiến Chất đang không thể cử động nhưng mắt đã nhắm lại: - Vũ Thiên, trận chiến này có lẽ cũng là trận cuối cùng của ta, con cũng nên cùng Ngữ Hải và Thù...


Chương 132: Lam Nguyệt Hy Sinh

130 Chính vì vậy mà khiến cho toàn bộ tu nguyên giả trên không trung đều nhìn xuống nơi Dược Viên mà kinh hãi, đặc biệt là Hội trưởng Vưu Chí cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến vẫn thân khổng lồ khi thấy Vũ Phiến Chất đang tiêu tán trong khi rớt xuống mặt đất Dư...


Chương 133: Phục Diệc Lão Tiên

131 Chính vì vậy mà khiến cho toàn bộ tu nguyên giả trên không trung đều nhìn xuống nơi Dược Viên mà kinh hãi, đặc biệt là Hội trưởng Vưu Chí cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến vẫn thân khổng lồ khi thấy Vũ Phiến Chất đang tiêu tán trong khi rớt xuống mặt đất Dư...


Chương 134: Diệc Lão! Đạo!

132 Đó chính là Diệc lão đã ngăn chặn Hộ pháp Hình Cung, Hộ Pháp Viêm Họng đang định đuổi theo Phương Nguyệt rồi lại xuất hiện cạnh Cưu chưởng môn Lê Rít định nói gì đó cũng như Cựu chưởng môn Lê Rít vừa mới nói được vài chữ với Diệc lão “Diệc lão vẫn mạnh nh...


Chương 135: “phái Diệt” Và “vũng Nước”

133 Hội trưởng Vưu Chí liền bay nhanh theo hướng Phương Nguyệt đã bỏ đi mà đuổi theo trong khi Vũ Phiến Lương môn chủ đã nhắm thẳng tới nơi hắn đang ngừng trên không trung mà bay hướng Tiểu Bạch kẹp chặt Vũ Thiên đã bay đi mà cũng đuổi theoNhưng hai giọng nói...


Quyển 1 - Chương 136: Phần Giới Thiệu

134 Giới thiệu: “Quyển I” đã hoàn

Tựa chương (từ chương 1)Huyền Lang Động (từ chương 15)Thành Vị Thanh (từ chương 61)Đấu Pháp (từ chương 93)Phái Diệt (từ chương 125)

Giới thiệu: “Quyển II” chưa viết

Pháp quyết: mới xuất hiện

Cốt truyện: chưa xác định ...


Quyển 2 - Chương 136: Rừng U Tịch

135 Vũng nước nơi rắn nhỏ đang nhô đầu, hơi đục, gợn sóng nổi trên mặt nước, cặp mắt ti hí của rắn nhỏ khẽ động nhìn Vũ Thiên rồi cong thân, tới cạnh hắn trong nhẹ nhàng,

Vũ Thiên lúc này, mắt chớp nhẹ, nhìn những cành cây đang che phía trên khoảng không mà không biết nguy hiểm đang tới với mình,

Chính là Xà yêu lúc này, đã nhắm tới gót chân hắn mà trườn thân tới, miệng nhỏ khẽ há, răng nanh nhọn, sắc bén, đã cắn vào cổ chân hắn, khiến hắn giật mình mà cong thân ngồi dậy, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, một cảm giác đau nhức từ chân truyền thẳng lên đầu làm cho Vũ Thiên phải há miệng, thở khò khè, mắt liền đỏ,

Tiểu Bạch lại khác, nó bị văng ra xa, trước mặt Vũ Thiên một khoảng ngắn, trong khi nó đang lồm cồm bò dậy mà chạy tới trước mặt Vũ Thiên, trong tay đang nắm chặt Xà yêu, hơi lạnh từ hắn liền truyền sang Xà yêu khiến nó phải la thất thanh:

- Thả ta ra, thả ra!

Vũ Thiên lại nhìn nó đang thò lưỡi ngắn, liền nói nhanh “một con rắn”, Tiểu Bạch lại nhìn nó chằm chằm khi bị Vũ Thiên đóng băng từ đuôi lên tới cổ chỉ còn mỗi đầu rắn là đang lắc qua lắc lại

- Thiên ca, con này nó làm huynh đau sao!

- Mi dám xâm phạm lãnh thổ của ta!

Giọng hai đứa trẻ lại vang lên cùng lúc, trước sau hoà vào, Vũ Thiên lại lắc lắc thân, đứng lên nhìn rắn nhỏ một lúc, khi mà cảm giác đau nhức lúc nãy đã tan hết,

Hắn lại thả rắn nhỏ vào vũng nước nơi đang đứng mà buôn một câu hơi lạnh:

- Ta chỉ vô tình tiến vào, giờ sẽ rời đi, coi như ta chưa xuất hiện ở nơi này vậy!

Tiểu Bạch đang bay cạnh liền trở nên rét run mà lắc thân một cái nhìn rắn nhỏ, đang lượn vòng nơi mặt nước rồi mới nhìn Tiểu Bạch đang bay sau.


Quyển 3 - Chương 137: Thử Thách

136 Quyển III- Hội Thuyên Phái

Tại một nơi nào đó. Trong Hội Thuyên Phái. Đây là một toà nhà được dựng từ đá kim cương nên cực kỳ cứng chắc, rộng hai tầng duy nhất, tầng trên nhỏ chồng lên tầng dưới như một cái hồ lô, không đề tên nhưng có khắc chữ “họp” lõm sâu tầng dưới

Kỳ quái chính là không có cửa để tiến vào toà “họp” này.


Quyển 3 - Chương 138: Hồng Trúc Ngư

137 Một vài tiếng xẹt xẹt xuất hiện, vây quanh lan ra xung quanh khiến Vũ Thiên phải hét lớn “lôi hệ” liền một dòng lôi quang từ trên đánh thẳng xuống toàn thân hắn, những tia điện đang không ngừng chảy,

Hắn liền té ngã trên mặt băng khi bị liên tiếp hai ba dòng lôi lực từ trên tiếp tục đánh xuống trực tiếp tiến nhập cơ thể

Vũ Thiên liền nằm dài nơi mặt băng cùng với lớp băng đang đóng tuyết, mặc dù bị đóng băng nhưng những tia điện vẫn không ngừng lưu chuyển khắp người hắn

Thời gian trôi qua quá lâu, chỗ này vẫn như cũ, Vũ Thiên thì đã bất tỉnh cùng với Xà Xà

Cho đến khi lớp băng nứt ra, những tia điện xung quanh hắn đang tự thu hồi, cũng như những cơn gió đang bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, cùng một tiếng hét như sấm rền từ miệng Vũ Thiên vang ra, mang theo một cỗ nguyên lực đánh nức mặt băng cứng, liền thấy từng dòng điện đánh ra xung quanh, gió mạnh lại tạo thành lốc xoáy, cuốn theo từng mảng băng lớn nhỏ

- Lôi nguyên lực! Lôi hệ! Phong hệ! Nắm giữ gió và điện!

Vũ Thiên nhìn ngón trỏ tay mà chuyển đổi băng nguyên lực sang lôi nguyên lực, tiếp đó là một ngọn gió, phong nguyên lực

Hắn lắc lắc đầu có chút không tin nhưng rất nhanh, một giọng nói giống như nữ mà không phải nữ vọng vào tai hắn:

- Ngươi lạ hoắc, không có ấn ký! Ai đây!

Vũ Thiên liền chút bừng tỉnh, chớp mắt vài cái, nhìn lấy cô gái đứng trước mặt mình mà kỳ lạ thay, may là hắn nhìn phía sau cô gái là một rừng hoa, như nhớ ra rừng hoa từng bước chân vào, chợt lóe hiểu ra rồi tắt hẳn, lại xoay người nhìn xung quanh như gần mà xa, hàng tá những tòa kiến trúc có thể thấy:

- Rắn nhỏ, qua đây với tỷ!

Hắn liền lắp bắp môi, không biết nên nói gì, mắt khép mở to, nhìn từ trên xuống dưới, nữ tữ nhưng lại không dám xác định là cô gái, khi dáng vẻ cong thẳng, chỗ nhỏ, chỗ to, không mập mà đầy đặn, gương mặt góc cạnh nên hẳn xinh đẹp, bởi thêm làn da trắng, mái tóc xõa ngắn, vàng chanh

Hắn há miệng rồi lại nhặm môi, im lặng để cho cô gái này nói tiếp nhưng không phải nói với hắn, mà là với Xà Xà đang nghiên đầu nhìn:

- Lại đây với tỷ!

Tay cô gái trắng nõn, nhỏ nhắn, hướng tới Xà Xà đã trườn ra bờ vai Vũ Thiên, ngẩng cao đầu, mào sáng chói, giọng bé gái đã vang lên càng làm cho cô gái này, mắt sáng hơi chút thất vọng:

- Xà Xà! Không qua đâu!

Vuốt mái tóc vàng chanh, cô gái nhìn Vũ Thiên nói nhanh, ra vẻ thân thiết với hắn, không để ý tới hắn là người mới vào:

- Cậu mới gia nhập hội, ai dẫn cậu vào đây!

Vũ Thiên như bừng tỉnh, hắn mới sực nhớ ra Ngọc Kha đã bắt Tiểu Bạch đi, từ nãy giờ đã quên khi mải nhìn cô gái tóc vàng nổi bật xinh xắn này

Hắn bật nói nhanh hai chữ “Ngọc Kha”

Nhưng khi nghe thấy, cô gái tóc vàng liền chuyển ánh mắt, có vẻ bất ngờ, giật mình, giật tay lại đang định bắt lấy Xà Xà trên vai hắn, như là sợ nó cắn

Bất chợt cô gái này lại chạy tung tăng xung quanh hắn vờn tay nơi vài bông hoa, lại giới thiệu chính mình với hắn bằng giọng hơi chút mạnh mẽ, nam tính:

- Hồng Trúc Ngư là tên ta, thành viên thứ bốn trăm năm chín trong hội, đang ở khu Cách Tân!

Vũ Thiên lại hiện ánh mắt nghi ngờ, nhìn kỹ cô gái tóc vàng đang vẫy tay trắng ngần, giới thiệu về mình, hắn lại đưa tay lên vuốt nhẹ, mặc nghi nghờ trong đầu:

- Ta tên Vũ Thiên! Đây là Xà Xà! Ta muốn gặp Ngọc Kha!

Hắn rất dứt khoát, không do dự mà nhìn thẳng đôi mắt Hồng Trúc Ngư, mặc về nghi ngờ giới tính của cô gái tóc vàng này đang lại khẽ vỗ tay vài cây hoa kỳ lạ đã hiện ra trong cái ánh nhìn kỳ lạ của Vũ Thiên

Nhưng Hồng Trúc Ngư lại không hề để ý, cánh tay lại khẽ vẫy, tà áo khẽ bay những giọt nước xuất hiện tưới lên những cây hoa liền được thu vào:

- Lại được vài cây bông mới!

Giọng nữ pha chút nam tính của Hồng Trúc Ngư lại vang lên, trong vẻ mặt cứng đờ của Vũ Thiên, khi thấy Hồng Trúc Ngư chưa giúp hắn tìm gặp Ngọc Kha

- Ngọc Kha! Chắc đang ở tòa họp!

Hồng Trúc Ngư ra vẻ không để ý, giọng nam tính lại bọc phát khiến Vũ Thiên cảm giác khó chấp nhận nhưng vẫn ráng nghe:

- Trúc Ngư! Dẫn hắn vào đây!

Một giọng nói sâu thẳm từ đâu vọng tới, làm cho hai người đều giật mình, Hồng Trúc Ngư lại hét lên một tiếng “Hội trưởng” dứt câu dài, hắn đã nắm chặt tay Vũ Thiên, kéo đi cùng với Xà Xà bị túm lấy, không kịp phản ứng gì, tốc độ rất nhanh, vèo một cái đã không còn thấy bóng dáng ai đứng chỗ này

Nơi tòa họp.


Quyển 3 - Chương 139: Nơi Ở

138 - Trúc Ngư!

Vũ Thiên tức giận hét lớn hai chữ “Trúc Ngư” liền làm cho Tiểu Bạch giật mình, chớp chớp cặp mắt liên hồi nhìn hắn, vẫn đang nhanh chân đi tới, vẫn ngoái đầu nhìn xung quanh

Hắn đi được một lúc, tới trước một khối đá liền đứng lại, vỗ vỗ đầu nhìn kỹ, không để hắn nói trước, Tiểu Bạch liền ngồi chễm trệ bên trên:

- Khu Cách Tân!

- Tìm một chỗ nghỉ ngơi! Khu Cách Tân!

Vũ Thiên vỗ vỗ đầu, khẽ cười lớn với Tiểu Bạch, trong nụ cười tỏ rõ mừng rỡ, nói tiếp

- Hồng Trúc Ngư! Cô ta đang ở chỗ này!

Đi nhanh tới căn phòng tách biệt, khá rộng, trước mắt khá sâu, phía trong Vũ Thiên hướng tới cùng Tiểu Bạch vểnh tai nghe, giọng mang vẻ tức giận của hắn như là nói tới một ai đó mà nó không biết, nhưng lại nhận ra người này có liên quan đến Xà Xà

Bước tới căn phòng, Vũ Thiên mở cửa nhẹ nhàng vào bên trong, hơi thở sâu rồi đóng cửa lại, trong lòng vẫn chút thắc mắc khi không gặp bất kỳ tu nguyên giả nào trong khu vực vừa mới dạo bước

Nhưng lại không biết, cách hắn vài con đường, vài căn phòng, xuất hiện tại một căn phòng tách biệt, trước sân thảm cỏ xanh, từng khóm hoa được phân ra mỗi một khoanh, ngát mùi hương, thơm nức chỗ này, có một bé gái chỉ khoảng năm, sáu tuổi đang đùa giỡn với một cô gái tóc vàng, tuổi đã đôi mươi, rất trẻ xinh

- Xà Xà! Không muốn ở chỗ này với ta sao!

- Ngư tỷ! Xà Xà!

Đang đùa giỡn, kẻ chạy người bắt, giọng nói bé gái dường như không muốn trả lời cô gái trong tinh nghịch

Đứa bé gái và cô gái, lại là Xà Xà cùng Hồng Trúc Ngư.


Quyển 3 - Chương 140: Dạo Quanh

139 Xà Xà không mấy để ý mà nói chuyện khác, hỏi tới Hồng Trúc Ngư, hai đứa đã tới trước phòng Vũ Thiên trong sắc trời tối đen, chưa kịp đụng vào cánh cửa, đã mở ra, nét mặt kỳ lạ của Vũ Thiên đã nhìn Xà Xà, Tiểu Bạch

- Đi đâu, giờ này mới về!

Hắn chỉ hỏi đại nhưng lại làm cho Tiểu Bạch, Xà Xà cuống quýt, tỏ vẻ hơi sợ, tay quơ lia lịa, miệng chu lên, chúm chím môi:

- Thiên ca! Đệ chỉ đi quanh đây thôi!

- Xà Xà đi gặp Ngư tỷ đó!

Hắn giả bộ nét mặt nghi ngờ, muốn hỏi tiếp lại thôi, liền mở cửa tan quát mà đi ra ngoài, cũng không hề đóng cửa lại, hắn nhìn lên trời đêm, ngắm những vì sao mà trong lòng thấy lạnh tay

Đứng đó rất lâu, rất lâu, không hề hay biết Tiểu Bạch, Xà Xà đã đi ngủ từ lúc nào

Lại một giọng nói như thức tỉnh hắn, đang trong ánh mắt lạc lõng nhìn như chết lặng

- Vũ Thiên! Xà Xà, Tiểu Bạch đâu!

Vũ Thiên giật mạnh thân, xoay mạnh lại nhìn thấy Hồng Trúc Ngư đang cách hắn vài bước chân, nhìn lấy chỗ bả vai vừa bị vỗ nhẹ hắn như bị giật lại, thuận tay chỉ vào trong phòng “ở trong”

Hồng Trúc Ngư không thèm để ý tới hắn nữa, mà liền đi vào trong phòng gọi nhỏ “Tiểu Bạch, Xà Xà” đều đang nằm ngủ nơi góc giường êm

Thoáng cái Tiểu Bạch đã ngóc đầu hổ nhỏ dậy, dùng chân dụi mắt, đánh thức luôn Xà Xà, cùng nhìn Hồng Trúc Ngư vẻ mặt liền hớn hở nhưng lại liếc mắt về nơi góc bàn, mặc lúc này là không có bóng dáng Vũ Thiên đang nhắm nghiền mắt khoanh chân

Hồng Trúc Ngư ho khan một tiếng, khi đã thoáng trong thấy Vũ Thiên đang trợn mắt nhìn mình, hắn dẫn Tiểu Bạch cùng Xà Xà đi trong giọng nói vọng tới bước chân theo sau

- Trúc Ngư! Ngươi dẫn Tiểu Bạch, Xà Xà đi đâu!

- Đi chơi! Dạo quanh Hội, không được sao!

Hồng Trúc Ngư giọng nói không chút xíu nào khó nghe, hơi bực bội, trả lời Vũ Thiên, đã tới mà đi ngang cạnh nàng, còn túm lấy Xà Xà đang là bé gái mà ôm vào lòng khiến nó không khỏi đỏ mặt sữa, tay nhỏ nhắn chạm ngực hắn, mắt chớp chớp nhìn Hồng Trúc Ngư

- Đi khu ăn uống, Ngư tỷ!

Xà Xà thấp giọng nói, Hồng Trúc Ngư hét lên:

- Vẫn còn muốn ăn sao!

Trong khi Tiểu Bạch bay trước đã chửi đổng:

- Đệ vẫn muốn ăn mì xào chua cay!

Một đoản mỏi chân vì đi quá xa, nhưng không làm Vũ Thiên tức giận, hắn đang kinh ngạc, vì nơi hắn đã đến đứng đây khá là đông người, giọng nói từ trong phát ra rất nhiều, lồng bồng trong lỗ tai hắn

Hồng Trúc Ngư lại nắm lấy tay Vũ Thiên kéo vào cùng Tiểu Bạch, Xà Xà mở to mắt nhìn hai người đi trước, lẽo đẽo theo sau, mái tóc vàng nữ tính của hắn lại tung bay, hơi xoăn, ngắn như vừa mới tỉa

Bên trong rất nhiều quầy bán hàng dựng đồ ăn, thức uống nhưng cần phải có nguyên thạch

Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà cùng Hồng Trúc Ngư liền nhập tiệc, lết hết quán này rồi tới quán khác, hắn mới đầu còn chưa quen nhưng một lúc sau, hắn liền muốn ăn muốn uống nhiều hơn

Dường như nơi này bán thâu đêm suốt sáng, vì quầy bán vẫn mở cửa trong khi, người tới thì đang giảm bớt, người đi ra thì cũng không ít

Tới một vài hàng quán dường như có tu nguyên giả đứng bán, nhận ra Hồng Trúc Ngư, ngay cả Xà Xà, Tiểu Bạch cũng vậy, có đôi chút trêu ghẹo bọn họ

Đến lúc rời đi, Vũ Thiên liền sờ bụng cảm thấy nó căng, hắn liền xoa đầu một lần, vì cảm giác trong bụng mọi thứ đã ăn uống lúc nãy dường như đã tiêu hết, không còn gì

- Thế nào, ăn uống no chưa!

Hồng Trúc Ngư cười lém lỉnh nhìn hai đứa trẻ, đang căng bụng vỗ vỗ mà hỏi, trong khi Vũ Thiên lại nhìn ra chỗ này chỉ là góc nhỏ trong Khu ăn uống, hắn lại ngẫm nghĩ Hội Thuyên Phái rất rộng, chắc gồm rất nhiều khu, khu này hắn tới là Khu ăn uống, khu đang ở chính là Khu cách tân, tại khu này chỉ một số ít tu nguyên giả đang ở, ngọc giản về Khu cách tân hắn có nên dễ hiểu

Hồng Trúc Ngư lại đang xoa xoa tay, vuốt tóc, chạm bụng, hướng Vũ Thiên cười nhẹ, giọng mang chút nam, chút nữ nhưng phần nữ thì nhiều hơn, rất khó phân biệt:

- Ta đưa ngươi tới thăm một vài người!

Dứt lời, hắn liền đi nhanh trong bước chân vang lên liên hồi, thoáng một cái Hồng Trúc Ngư đã dẫn Vũ Thiên, Tiểu Bạch, Xà Xà tới một nơi đề ba chữ lớn “Khu dụng cụ” nơi này là nơi làm ra vật dụng trong hội

Hắn nhìn thoáng qua chỉ thấy một vài sạp nhỏ, được dựng nơi này, đa số là ông cụ bà lão, tầm ngoài năm mươi, có lớn tuổi hơn số nhỏ, đang ngồi quầy hàng, bọn họ lại đi tới một sạp hàng nhỏ, chỗ một ông cụ đang đục khắc, một vài khúc sưa, lúc này cũng không nhìn tới bọn hắn

Khi Hồng Trúc Ngư mở lời hỏi, ông cụ mới ngẩng đầu lên nhìn trong ngạc nhiên lẫn lắc đầu khẽ nói:

- Trúc Ngư! Ngươi đến đó sao! Cậu ta là ai, hai đứa trẻ này nữa!

Không đợi Hồng Trúc Ngư nói tên mình, Vũ Thiên liền nói gấp, nhỏ giọng:

- Cháu tên Vũ Thiên!

Ông cụ khẽ gật đầu, nhìn Vũ Thiên cầm đồ gỗ lão điêu khắc lên xem mà lắc đầu khi nhìn kỹ hắn, nhưng lại lấy làm lạ lẫm khi tự nói trong đầu khi ánh mắt nhìn Tiểu Bạch, Xà Xà:

- Lại là Thú tộc, đặc biệt kỳ lạ!

Không hỏi tới nữa

- Trúc Ngư chỉ tới thăm, ông chưa nghĩ sao!

Hồng Trúc Ngư khẽ cười gượng nói, chỉ vài câu lại kéo tay Vũ Thiên đang ngơ ngác rời đi cùng Tiểu Bạch, Xà Xà

Biến mất khỏi tầm nhìn của ông cụ, xuất hiện ở một nơi khác trong Hội Thuyên Phái

Nơi này được gọi là Khu nhạc hội, khi Vũ Thiên nhìn thấy gốc gỗ to in chữ, một sân khấu nhỏ, một giọng hát du dương, êm ấm lọt tai, hắn lặng người nghe

Ngay cả Hồng Trúc Ngư cũng như vậy, khi vẫn còn đang nắm chặt tay Vũ Thiên, vẻ mặt ngơ ngác, ngộ nghĩnh của Tiểu Bạch, Xà Xà nhìn hai người

“Bước trong chiều mưa.


Quyển 3 - Chương 141: Tại Thành Giết Người

140 Còn kéo theo Hồng Trúc Ngư như cứu bồ hắn khỏi vẻ nghi ngờ của Vũ Thiên nhìn theo, ngó xuống thôn nhỏ vài giây sau mới kịp phản ứng mà hạ thân xuống theo

Bảy người tiến vào thôn nhỏ có đề là “Hạnh hoa thôn” trong ánh mắt của năm nam nhân nhìn về hai nữ tữ tạm gọi là như vậy

Hạnh hoa thôn nhân khẩu cũng hơn trăm người nên cũng khá rộng, nơi này đa số là trồng ruộng lúa, rất nhiều, khi mà bảy người nhìn từ trên xuống, hoa quả không thấy, con nít đùa giỡn trong thôn lại nhiều, vào lúc này vì trời đã dần sáng vào canh năm

Bảy người tuy bị người lớn trong thôn chú ý nhưng lại thấy bọn họ không hề ngăn cản mà chỉ nhìn theo, còn đám lũ con nít lại nhìn theo trong cười ngây thơ, chút ngơ ngác xiêu vẹo thân cò

Trong thôn lại có khá nhiều cửa hàng nhỏ, rải rác cách nhau để bán vật liệu hay dụng cụ đồng áng

- Bay hoài không thấy mệt sao!

Tuyết Yên hé miệng nói trước tiên, khi mấy người đi chung đều im lặng, lại nhìn xung quanh khi vẫn đi cạnh nhau, đến khi Tuyết Yên tới một cửa hàng nhỏ bán đầy vật dụng của nữ phái, chỉ để mua một cái lược chải tóc, rồi liền hướng lên trên mà bay đi, tiếp tục khởi hành

Rời khỏi thôn nhỏ, trong giọng không mấy dễ chịu của Hồng Trúc Ngư:

- Chỉ mua một cái lược thôi sao Yên Yên!

Tuy gọi tên thân mật nhưng nét mặt thì đang nhăn, hắn càng thêm xinh, Tuyết Yên xinh xắn khẽ gật đầu với hắn rồi lại im lặng như những người bay theo sau

Bay thêm một đoạn khá xa, xuất hiện phía trước trong ánh mắt bảy người có thể nhìn thấy là một tòa thành rộng lớn, giáp quanh tòa thành nhìn từ trên xuống là một nửa sa mạc đầy cát và rừng rậm là nửa còn lại

- Rừng Sâm Lâm mới có Sa La Thú, đoạn đường này còn khá xa, nên vào thành nghỉ ngơi chút đã rồi đi tiếp!

Còng A Cong đã bay thấp mà hạ xuống trước cổng thành, trong ánh mắt của sáu người còn lại cũng đều lần lượt như vậy

Một cái tên gọi thoáng hiện trong đầu Vũ Thiên “Biên Hoang Thành”.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Tiên Sở

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 140



Lạc Hồng Ký

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 50


Chân Đế

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 50




Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 956


Tiên Ngạo

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 1345


Chiến Thần Bất Bại

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 937


Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 1350