621 - Như vậy à… Trần Lạc suy tư, không biết có nên tin tưởng lời nói điên cuồng của Đường Phi trong không gian hư vọng hay không, lúc này, Thất Dạ phảng phất như bất ngờ nhớ ra điều gì đó, hỏi một câu: - Đúng rồi lão đệ, ngươi có nhận thức một nữ nhân tên là Đường Bỉnh Nhiêm đúng không? - Đúng rồi! A, ngươi nói ai? Trần Lạc sửng sốt, tựa như có chút phản ứng không kịp.
622 Trần Lạc trước giờ nếu có chuyện gì không thể nghĩ ra thì liền không nghĩ tiếp, bằng không thì hắn sau khi ký khế ước thần bí với tên sách Hư Vọng chi phiếu, gặp phải nhiều chuyện quỷ dị như vậy, muốn để ý đến tất cả những chuyện vụn vặt thì hắn sớm chết mệt rồi.
623 Trần Lạc cưỡi ngựa lảo đảo đi ngang qua, cô gái áo bào đen ngẩng đầu ngưng mắt nhìn hắn, vẫn là một dạng giống như lần trước, cả người bao bọc chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy, trong con ngươi lập lòe một loại sắc thái bất đắc dĩ.
624 - Được rồi, chúng ta không đề cập tới hắn đã từng trải qua những việc gì, cứ nói hắn hiện tại đi, gia hỏa này hỉ nộ vô thường, làm việc hoàn toàn dựa theo yêu thích bản thân, thời điểm hắn vui vẻ thì thiên địa này chính là thiên đương, tới khi hắn mất hứng thì thiên địa trở thành địa ngục, đây còn không phải bết bát nhất, ngươi biết hắn có bao nhiêu nhân quả nhân duyên sao? Ngươi không biết, không ai biết, ngay cả bà nương chưởng quản nhân duyên kia sợ là cũng không biết, ngươi cho rằng chỉ là như vậy sao? Không, gia hỏa này tự ti tự lại tự kiêu, tự ti không hiểu ra sao, tự kiêu ngông cuồng tự đại, hắn lại đê tiện tùy tiện, đê tiện mọi nơi, âm hiểm giả dối mọi lúc, tùy hứng điên cuồng bá đạo.
625 Bốn loại sức mạnh này là do các đời Vu sư và Trận sư trải qua ngàn vạn năm, lấy pháp tắc tự nhiên làm cơ sở chuẩn rồi diễn hóa ra, không chỉ như vậy, sấm gió mưa điện, xuân hạ thu đông trong Đại tự nhiên cũng đều bắt nguồn từ pháp tắc tự nhiên diễn hóa ra, nếu như nắm giữ pháp tắc tự nhiên thì chính là nắm giữ ảo diệu chân chính trong Đại tự nhiên.
626 - Tiểu Kiều, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, dò đường thì được, nhưng tuyệt đối không thể hành sự mạo muội. Nam tử khôi ngô cưỡi một con hồng sư cao to hung mãnh, bay nhanh mà đến, một tay nắm chặt dây cương, mạnh mẽ ghìm đầu hồng sư dưới thân dừng lại, mở miệng răn dạy thiếu nữ.
627 Bất quá mộng tưởng tuy đẹp, nhưng thực tế càng tàn khốc hơn, ngưng tụ linh thể, thành tựu Đại vu sư nói dễ vậy sao? Mở ra bảy diệu trong Lnh Hải càng khó khăn hơn nhiều lần so với việc mở ra bảy đạo linh thân, chuyện này đối với mỗi người có liên quan rất lớn tới linh hồn, ngộ tính, tư chất, thậm chí là kỳ ngộ.
628 Vốn là muốn mượn việc này cho hai người một bài học, dạy cho bọn họ chút đạo lý khi ra ngoài lang bạt, nhưng ai ngờ hai người này căn bản không chịu nghe.
629 - Đó là cái gì? - Mấy ngày trước có tin tức lan truyền, nơi mai táng Cổ Phong theo Đại tự nhiên náo loạn lần này cũng đã xuất thế, chính vị vậy các đoàn vinh quang mới đổ dồn về phía biên hoang.
630 - Thế nào? Ngươi không tình nguyện? Niệm Kiều quả thực không dám tin vào hai mắt mình, chuyện tốt như vậy, gia hỏa này còn giống như không vui, còn giống như đang suy nghĩ, vẫn rất do dự? Trên thưc tế cảm giác của nàng không sai, Trần Lạc xác thực có chút do dự, thứ nhất là hắn không thích bị người khác làm phiền, thứ hai là hắn cũng lo lắng gây phiền phức cho người khác.
631 - Ngươi muốn Trần Lạc chết, nhưng một thân phận khác của hắn là Tiêu Du Tử lại rất quan trọng với ngươi, nếu như ta đoán không sai, ngươi có chuyện cần nhờ vả Tiêu Du Tử, nhưng chuyện khiến ngươi phải mở miệng nhờ vả cũng chỉ có thể là chuyện liên quan tới sư tôn ngươi, ta nói có đúng không? Thanh âm Tuyết Thiên Tầm truyền đến, Mạc Khinh Sầu chỉ nhìn nàng, không nói gì.
632 - Quế ma ma. Tuyết Thiên Tầm khẽ gọi, sau đó một lão thái bà chống gậy đi tới. Lão thái bà nhìn qua chừng tám mươi tuổi, thân diện áo bào thuần khiết, cũng không có chỗ đặc thù gì.
633 - Nguyên nhân gì? Khi Trần Lạc tra hỏi, Lâm Ngọc Sơn phía trước lắc đầu một cái, giống như là rất bất đắc dĩ với loại nông dân kiểu Trần Lạc, bất quá bất đắc dĩ thì cũng phải nhịn, Lâm Ngọc Sơn này tuy nói là công tử danh môn vọng tộc, nhưng ít nhất vẫn phải có giáo dưỡng, vẫn chưa hề lên tiếng cười nhạo.
634 Đại thiên tai còn nói được, nếu như là thiên địa rung chuyển, vậy có trận pháp gì có thể tồn tại được, phải biết bất kỳ trận pháp gì cũng đều tồn tại dựa theo pháp tắc tự nhiên và pháp tắc thiên địa, nếu như pháp tắc tự nhiên và pháp tắc thiên địa thay đổi, trận pháp cũng sẽ phát sinh thay đổi, loại thay đổi này không phải tán loạn, mà là một loại hỗn loạn, trận pháp sau hỗn loạn liền giống như vạn sợi dây thắt nút với nhau không thể tháo gỡ, loại trận pháp này được gọi là trận pháp hỗn loạn, lại được gọi là tử trận.
635 - Cảm ơn, ta không cần. Trần Lạc cũng không muốn lệnh bài của Miêu Hoành, bất quá thấy hắn từ chối, Miêu Hoành có vẻ rất không hiểu được, hắn cho rằng lời Lâm Ngọc Sơn nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Lạc, đang muốn mở miệng biểu đạt áy náy, lúc này Trần Lạc đã nói trước: - Miêu đoàn trưởng, bên trong di tích cổ có lượng uất khí rất lớn, ngươi có lẽ còn chống chịu được, bất quá bọn hắn thì không nói được rồi, ta kiến nghị các ngươi gia trị trận pháp xong rồi hãy đi vào.
636 Trong lúc nhất thời, nhìn lại xung quanh, Trần Lạc thấy buồn cười, nỉ non tự nói: - Mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, một hạt cát là cực nhạc, một phương một tịnh thổ, một nụ cười một trần duyên, một ý nghĩ một thanh tĩnh, ha ha, diệu, thực sự là diệu… Giờ khắc này, tâm tình Trần Lạc yên lặng như nước, là một loại tâm tình vô cùng tinh thuần, tinh thuần tới không có thứ gì, càng bình thản, dù cho trời long đất lở cũng không cách nào tạo thành nửa gợn sóng trong lòng hắn.
637 Tuy rằng như vậy, đám vinh quang giả nhìn thấy tà ác chi linh vẫn xông tới như ong vỡ tổ, bởi vì linh hạch tà ác chi linh thế nhưng là thứ đồ tốt, cũng không như ma đan của ma thú, là một loại bản nguyên, đây là tài nguyên tu luyện rất có giá trị với người tu hành, luyện chế linh đan linh bảo đều cần, một ít linh hạch hi hữu càng có giá trị liên thành.
638 - Việc này còn phải xem vào tạo hóa của bổn cung. Chùa Cổ Lan cách ly cùng thế, phủ bụi ở đây hơn vạn năm, trong lịch sử Kim Nông lịch cũng không có ghi chép di tích Cổ Lan xuất thế trước đó, nhưng cũng không có nghĩa là tuyệt đối, trong vòng vạn năm đến tột cùng là có người khác xâm nhập vào hay không thì không ai rõ.
639 Trần Lạc cũng không có chút rõ ràng tình huống, Tuyết Thiên Tầm phía đối diện thấy hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trói cổ tay Quế ma ma lại, thần tình lành lạnh rất là khiếp sợ, một đôi mắt đẹp híp lại, bổi vì nàng hoàn toàn không cảm ứng được chút linh tức nào trên người Trần Lạc.
640 - Bổn cung hỏi ngươi, ngươi tu ra linh tượng gì ? Tuyết Thiên Tầm lại hỏi, quanh thân hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, uy áp tinh thần bá tuyệt như tầng tầng núi cao áp xuống, liên miên từng lớp.