101 Editor: Thiếu Quân
Người tới mặc một thân quần áo màu trắng, thanh lệ tuyệt luân, tóc đen búi cao, dùng ngọc xuyến giao nhau buộc chặt, không những thu hút được sự chú ý của Thẩm Kiều, mà hơn phân nửa người ở đây cũng đều bị vị nữ tử không rõ thân phận đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn tầm mắt, thi nhau nhìn về phía đó.
102 Editor: Thiếu Quân
Đại hội thử kiếm hôm nay, để đề phòng có người tới quấy rồi, ở dưới núi Thuần Dương Quan có để lại vài đệ tử trông coi, nhằm đề phòng nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra.
103 Editor: Thiếu Quân
Bên kia Tiêu Sắt và Lý Thanh Ngư đã bắt đầu chiến đấu, hai bên đều muốn tốc chiến tốc thắng, thân ảnh hai người gần như hóa thành hư ảnh.
104 Editor: Thiếu Quân
Nguyên Tú Tú điềm nhiên như không: “Ta hợp ý Thẩm đạo trưởng, muốn nói thêm vài câu, cái chuyện kéo dài thời gian này đâu ra mà có chứ?”
Thẩm Kiều không muốn nhiều lời với nàng, quay đầu liền muốn lên núi.
105 Editor: Thiếu Quân
Đoạn Văn Ương dùng roi, sư phụ Hồ Lộc Cổ của hắn lại không thế.
Hơn hai mươi năm trước, trận chiến của Hồ Lộc Cổ và Kỳ Phượng Các, hai người đều dùng kiếm, mà hiện nay, có lẽ hắn đã mở ra một lối riêng cho võ đạo, có lẽ là không thích sử dụng kiếm nữa, lúc này giao thủ cùng Thẩm Kiều, đối phương nâng kiếm đón gió bay lên, áo bào phần phật, kiếm khí tự như cầu vồng xuyên mây, hạc nhập trời cao, mãnh liệt đánh thẳng về phía Hồ Lộc Cổ.
106 Editor: Thiếu Quân
Đừng nói là người bên ngoài không nghĩ tới, ngay cả Thẩm Kiều, cũng không ngờ được Yến Vô Sư lại đột nhiên xuất hiện, lúc đến còn nói một câu uy phong lẫm lẫm như vậy.
107 Editor: Thiếu Quân
Rốt cục Thẩm Kiều cũng không quay lại núi Thanh Thành, chỉ vì Yến Vô Sư nói không sai. Lúc này cách đại hội thử kiếm đã qua một ngày một đêm, nên kết thúc đã sớm kết thúc, hiện tại chạy tới cũng không làm được gì.
108 Editor: Thiếu Quân
Yến Vô Sư nhiều lần đùa giỡn, thái độ ngày càng thay đổi, Thẩm Kiều không thể nói là không phát hiện. Nhưng từ tận đáy lòng, hắn vẫn chưa cảm thấy được mình có gì đẹp để nói.
109 Editor: Thiếu Quân
Từ lúc biết Yến Vô Sư làm bộ thổ huyết lừa mình, mãi đến tận khi đi vào phủ Tùy quốc công ở Trường An, Thẩm Kiều cũng không thèm nói câu nào với Yến Vô Sư nữa.
110 Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Lời này rất có phong cách lương bạc vô tình của Yến Vô Sư. Ý trên mặt chữ, từ cổ chí kim, người đạt thành đại nghiệp, ngay cả phụ mẫu cũng có thể vứt bỏ, huynh đệ cũng có thể coi như không có, huống hồ là nhi tử nhi nữ chứ.
111 Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Dù là Yến Vô Sư thường thấy mỹ nhân, nhưng đột nhiên nhìn thấy Thẩm Kiều phẫn nữ trang, cũng khó tránh khỏi cảm thấy kinh diễm khó tả.
112 Editor: Thiếu Quân
Tuyết Đình không phải người ngu, hắn cũng đoán được ngày mùng tám tháng tư này, bên phía Phổ Lục Như Kiên rất có thể nhân cơ hội hắn không ở trong cung mà ra tay.
113 Editor: Thiếu Quân
Trên tay Trần Cung nắm chặt một thanh kiếm, Thẩm Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là thanh kiếm có tàn quyển “Chu Dương Sách” bên trong, sau đó bị Trần Cung hiến cho Vũ Văn Uân, Thái A Kiếm.
114 Editor Thiếu Quân
Lúc Yến Vô Sư từ trong cung trở về, Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai đang ngồi ở đại sảnh chuyên chú đánh cờ, trên mặt lộ vẻ thanh nhàn, hiển nhiên là chính sự đã giải quyết xong xuôi.
115 Editor: Thiếu Quân
Người tới chính là Viên Anh.
Nói về chuyện sau khi Thẩm Kiều rớt vực, tuy rằng Úc Ái dốc hết sức đàn áp, nhưng trong Huyền Đô Sơn vẫn khó tránh khỏi cảnh lòng người bàng hoàng.
116 Editor: Thiếu Quân
Thẩm Kiều vốn cho rằng thương thế của Yến Vô Sư không nặng, đã qua nhiều ngày như vậy, cho dù chưa khỏi hẳn, cũng nên tốt hơn nhiều rồi chứ.
117 Editor: Thiếu Quân
Người chưa từng thấy thân thủ của Hồ Lộc Cổ, chợt nghe thấy câu nói này, có thể còn không cảm thấy gì. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, có thể sống sót bình yên vô sự dưới sự vây công của năm đại cao thủ, chứng tỏ Yến vô Sư rất có thực lực, cho nên cũng đủ sức để đấu cùng Hồ Lộc Cổ.
118 Editor: Thiếu Quân
Hai tên đạo nhân nghẹn họng nhìn trân trối như ban ngày thấy ma, Thẩm Kiều thì lại không để bọn họ kinh sợ mãi.
“Tiểu Vân Sướng, đã lâu không gặp, ngươi còn cao lên không ít đấy.
119 Editor: Thiếu Quân
Mọi người nghe thấy liền biến sắc, Liên Thiện trưởng lão nói: “Ngày trước Đột Quyết từng cho người lên núi, nói hi vọng Đột Quyết và Huyền Đô Sơn có thể kết làm minh hữu, bị Úc chưởng…” Hắn thuận miệng định nói hai chữ chưởng giáo, nhìn Thẩm Kiều, lại sửa lại: “Bị Úc sư đệ từ chối thẳng thừng, có lẽ là cảm thấy không cam lòng nên lần này liền liên hợp với Hợp Hoan Tông, muốn thừa dịp ứng cử viên chưởng giáo của chúng ta còn chưa định, lên núi gây phiền toái!”
Thẩm Kiều nói: “Đột Quyết không thể tiến thẳng vào Trung Nguyên, bọn chúng cách Huyền Đô Sơn cả một Chu triều, muốn trực tiếp khống chế Huyền Đô Sơn là không được, chỉ có thể hợp tác cùng với Hợp Hoan tông.
120 Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Đối mặt với ánh kiếm đầy trời của Thẩm Kiều, Tang Cảnh Hành tất nhiên không chọn cách ngồi im chờ chết, mà dưới màn kiếm tưởng chừng như không thể phá vỡ với người đứng xem, thì với Tang Cảnh Hành thực sự lại chưa kinh khủng đến vậy.