121 Giáo chủ Thị thần chạy vụt ra ngoài cửa chính của Đại thánh đường St. Peter vào lúc 11 giờ 56 phút. Tay bưng hộp phản vật chất như thể đang mang một món đồ tế, ngài loạng choạng hiện ra giữa vùng ánh sáng chói loà được tạo ra bởi rất nhiều ánh đèn máy quay chụm lại.
122 Ngồi trong khoang máy bay, Langdon bị tra tấn bởi tiếng động cơ rền rĩ đồng thời với những luồng gió cực mạnh lùa thốc vào từ cửa sổ. Anh tìm một thế ngồi chắc chắn để chống lại sức kéo của trọng lực trong khi Giáo chủ Thị thần cho máy bay lao thẳng lên trời.
123 Từ quảng trường St. Peter, Vittoria Vetra ngước nhìn lên trời.
Chiếc máy bay trực thăng lúc này chỉ còn là một cái đốm nhỏ, và đã vượt ra ngoài tầm sáng của những ánh đèn máy quay.
124 Chưa bao giờ cả một biển người có thể im lặng đến nhường này.
Lần lượt, từng người một, họ quay mặt nhìn sang hướng khác, rồi tất cả đều cúi xuống, như thể đang trầm tư mặc tưởng.
125 Robert Langdon không còn rơi tiếp nữa.
Không còn cảm giác kinh hoàng. Không còn đau đớn. Thậm chí cả tiếng gió ù ù bên tai cũng không còn. Chỉ có tiếng nước đang vỗ nhè nhẹ, như thể anh đang ngủ một giấc say sưa trên bờ biển.
126 Hồng y Mortati biết rằng không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi sự kỳ bí của giây phút hiện tại. Sự im lặng bao trùm quảng trường St. Peter giờ đây âm vang hơn bất kỳ dàn đồng ca nào của các thiên thần.
127 Mọi thứ xung quanh Langdon đang bồng bềnh chao đảo và mờ mịt. Nhưng rồi thị lực của anh cũng dần phục hồi trở lại. Hai cẳng chân đau nhừ, toàn thân nhức nhối như vừa bị xe tải hạng nặng cán lên.
128 Quay trở lại nhà nguyện Sistine, hầu hết các thành viên của Hồng y đoàn đều chung một cảm giác phấn khích. Còn Hồng y Mortati thì chỉ thấy sự ngờ vực trong lòng mỗi lúc một thêm rõ rệt.
129 Vittoria Vetra đang ngồi trên một cái ghế băng ngoài hành lang của nhà nguyện Sistine, dưới chân cầu thang Hoàng gia. Đầu óc cô gái lúc này đã trở nên mụ mị.
130 Giáo chủ Thị thần bắt đầu thấy lượng hoóc-môn adrenaline trong máu và cảm giác ngây ngất bắt đầu giảm dần. Được những người lính gác Thuỵ Sĩ dìu xuống cầu thang Hoàng gia để vào nhà nguyện Sistine, nghe thấy tiếng đám đông đang ca hát trên quảng trường, vị thầy tu trẻ tự nhủ lòng rằng mình đã làm được một việc cực kỳ to tát.
131 Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đứng giữa hai dãy ghế trong nhà nguyện Sistine. Toàn thể Hồng y đoàn đang đứng ở phía trên, gần bàn thờ, và đều đang quay lại nhìn.
132 Giáo chủ Thị thần nằm co ro trên nền đất trước mộ phần của thánh Peter. Thành phố của người chết thật lạnh lẽo, nhưng chính hơi lạnh lại góp phần làm đông máu rỉ ra từ những vết thương trên khắp thân thể vị thầy tu trẻ.
133 - Giáo hoàng đã sinh ra một người con.
Đứng trong nhà nguyện Sistine, Giáo chủ Thị thần không hề tỏ ra nao núng khi tuyên bố sự thật ấy. Bảy âm tiết - một sự thật kinh hoàng.
134 Tấm áo thầy tu màu trắng của Giáo chủ Thị thần căng phồng lên khi vị thầy tu trẻ di chuyển dọc theo hành lang, ra khỏi nhà nguyện Sistine. Những người lính gác Thuỵ Sĩ tỏ ra bối rối khi thấy Giáo chủ Thị thần một mình xuất hiện và nói với họ rằng ngài cần một chút thời gian yên tĩnh một mình.
135 Bình minh lên muộn ở thành Rome.
Một trận mưa bão lúc sáng sớm đã xua đám đông khỏi quảng trường St. Peter. Cánh nhà báo thì vẫn nán lại, họ co cụm dưới những cái ô và trong các xe thùng để bình luận về sự kiện vừa diễn ra đêm qua.
136 Giữa buổi sáng, bầu trời vẫn nặng những mây, và một làn khói trắng bốc lên từ ống khói nhà nguyện Sistine. Những cuộn khói màu ngọc trai bốc lên tận trời xanh, rồi chậm rãi tản ra.
137 Đứng trên những bậc thang cao nhất của công trình Roman Coliseum, Vittoria vừa cười vừa gọi:
- Robert, nhanh lên nào! Đáng ra em nên lấy chồng trẻ mới phải! - Nụ cười của cô gái thật diệu kỳ.