1 Chương 01: Duyên phận đưa đẩy. Nếu valentine lại 1 mình trên con đường cuối phố. Cố kìm nén lại cảm xúc , cố dựng xây sao lại đổ Vì 1 người ra đi bước chung lối ai rồi Trước ghế đã cùng nhau ngôi sao hôm nay mình em lẻ loi và Nếu valentine 1 lần nữa cho em là người đợi chờ Ok, em vẫn chấp nhận được yêu anh dù dại khờ Cho em 1 lần nữa thôi được nắm tay anh và nóiAnh vẫn còn “yêu em nhiều” dù vẫn biết là nói dốiXin cho em quên quên hiện tại để quay về nơi bắt đầuNơi chưa từng gặp anh nơi mà con tim chưa biết đau Chưa biết khóc chưa biết nhớ chưa biết ghen với nhà giàu Thà em vẫn chưa biết yêu ai để con tim này chưa rỉ máuEm thề đây là lần valentine cuối cùng mà em còn quan tâmKể từ đây và mãi mãi con tim sẽ mãi lặng câm Số kiếp cô đơn nên chẵng muốn ai đến bên cạnhDù thể xát héo khô vẫn mong 1 lần anh yêu emAnh Thư vừa học bài vừa đeo phone nghe bản nhạc của năm tháng.
2 Chương 02:Cuộc tái ngộ bất ngờ. Reng. . . Reng. . . Reng. . . Với tay lấy chiếc báo thức đang kêu inh ỏi kia,Anh Thư giật mình khi đồng hồ chỉ đúng vào con số 6h45'.
3 Chương 03: Đụng độ ở căn tinKeng. . . keng. . . keng. . Tiếng chuông ra chơi như vị cứu tinh giúp mọi người thoát khỏi những tiết học nhàm chán. Anh Thư mệt mỏi nằm gục lên trên bàn.
4 Chương 04: Hợp đồng làm ô-sin. 6h30' tại phòng ngủ nhà Anh Thư. Reng. . . reng. . . reng. . . Tiếng chuông báo thức vang in ỏi bên tai Anh Thư, cô nàng không ngần ngại mà ném cái chuông báo thức xuống sàn.
5 Chương 05: Hợp đông làm ô-sin (2). Anh thư bước vào phòng tắm, nhưng không quên tháo sợi dây chuyến ra và bỏ vào tronng balo. Ngâm mình trong dòng nước để quên đi nhưng không thể.
6 Chương 06: Quá khứ và một kí ức buồn. Trên xe không ai nói với ai câu nào, lâu lâu anh lại khẽ liếc nhìn cô. Khi ở bên cô anh cảm thấy một cảm giác thật ấm áp.
7 Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế theo yêu cầu của chị trang điểm Kemy,Anh Thư hồi hộp nắm chặt hai tay lại. Chị Kemy thấy biểu hiện lo lắng của Anh Thư thì khẽ cười rồi nói:- Em đừng lo.
8 Chương 08: Chuyện thường ngày. Ra về với bộ dạng khá là mệt mỏi, Anh Thư chìm vào giấc ngủ. Lâu Lâu Nguyên Khôi lại khẽ liếc qua Anh Thư. Về đến trước cổng nhà, anh suy nghĩ có nên kêu cô dậy hay không, hay phải bế cô vào, rồi anh quyết đinh không phá vỡ giấc ngũ của cô, anh khẽ bế cô dậy.
9 - Cô bị ung thư máu giai đoạn đầu. - Cậu bác sĩ nói nhẹ nhàng. - Hả. - Anh Thư ngạc nhiên. - Cô có cần ở lại dưỡng thương không?- Cậu bác sĩ nghiêng mặt.
10 Sau mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi ngồi trên máy bay. Ông Minh, bà Thiên, Anh Huy và Thiên Vy bước xuống sân bay. Bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của các cô gái đều hướng về Anh Huy, còn Thiên Vy bật cười khoái trá khi các anh chàng ở sân bay đều hướng vào cô.
11 Anh bật dậy khỏi chiếc ghế và vào một căn phòng nhỏ nào đó. Trong căn phòng này, một chiếc laptop đặt ngay chính giữa. Xung quanh là những thứ vũ khí tối tăm, và đây chính là căn phòng của thủ lĩnh Mafia.
12 Ăn xong. Huy, Yến Nhi và cô bước ra khỏi trung tâm thương mại. Đang đi thì Huy kéo cô ra một nơi nào đó, ở đây toàn là thác nước. Trong lành và tinh khiết.
13 -----Tại một ngôi làng nhỏ gần biển------- Mẹ. . . mẹ ơi, cái gì trên biển kìa mẹ. - Một cậu bé khoảng 6->7 tuổi lên tiếng. - Shusi, gì đấy cỏn. Hả. .
14 Sau bao nhiêu tiếng đồng hồ ngồi trên xe. Anh Thư mệt mỏi bước xuống xe, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh ở đây. Cô chợt mĩm cười và reo lên thích thú:- Wow, đẹp quá.
15 Cô thả mình xuống chiếc giường êm. Cầm carvisit, cô đưa lên trước mặt và lấy điện thoại ra bấm số. Tít. . . tít. . . títTiếng tít của điện thoại vang lên ba hồi thì bên trong chiếc điện thoại cô có giọng êm ả của một người phụ nữ vang lên.
16 Một ngày nữa lại trôi qua. Ánh nắng khẽ rọi vào khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Thiên Thiên (Thiên Thiên là tên Tuấn đặt cho cô đó). Choàng tỉnh dậy, chuyện hôm qua cô còn đau đầu lắm rồi mà hôm nay còn phải lên trường để học hành gì đó nữa làm cô muốn bay bộ não vốn thông minh của mình (thời điểm nào rồi còn tự xướng).
17 Anh vui mừng chờ câu trả lời nhưng:- Anh là ai?- Cô nhíu mày. Quả thật người này rất quen đối với cô. - Em không nhớ anh sao?- Nụ cười trên môi anh đã thực sự biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt của sự lo lắng.
18 Cứ thế, năm tiết học trôi qua trong sự nhạt nhẽo. Nguyên Khôi ra về với vẻ mặt hết sức là lạnh lùng và khó chịu. Cả năm tiết học anh không nói chuyện với cô câu nào, vì thế anh khó chịu lắm.
19 Bây giờ đã là 1h chiều rồi. Chỉ còn 4 tiếng nữa là Tuấn đã rời khỏi trái đất này. Lúc này thì cô chuẩn bị đi chơi với Tuấn. Đang nằm trên giường thì cô phóc ngay vào nhà tắm làm VSCN.
20 Két. . . . . . Chiếc Farrari thắng lại, tạo ra tiếng kêu không nhỏ. Trên xe, Thiên Thiên bước xuống. Người cô bây giờ chẳng khác gì một cái xác không hồn.