61 Edit:DựcBeta:TieumanulkLại nói tới thanh Phong Tuấn ném túi thuốc xuống dứt khoát rời đi,mà Dạ đại tổng tài lại lạnh lùng cắt đứng tiến trình quảng cáo,mọi người rất bực nhưng không dám nói gì,bắt đầu nghỉ ngơi.
62 Edit:DựcBeta:Tieumanulk“Thuốc này………Ai mua thế?” Cô nhớ vừa rồi Dạ đại tổng tài cũng không có rời đi. Một túi lớn đầy thuốc cảm,cho dù bệnh bình thường cũng khó mà uống hết?Chậc chậc, người giúp cô mua thuốc quả thật rất quan tâm tới cô nha! Khiến cô có một chút cảm động!Dạ Phi Phàm giúp cô tháo trang sức,khoảng cách giữa cô và hắn vốn đã rất gần,hôm nay thấy trong mắt cô thoáng có chút dịu dàng trong sáng thuần khiết.
63 Edit:DựcBeta:Tieumanulk“Nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy!” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ đằng sau truyền tới, mang theo nụ cười tà mị. Thì ra là Thanh Phong Tuấn không biết trở lại từ khi nào!Trời ạ! Người đàn ông này ngay cả đi bộ cung không phát ra tiếng động sao?Diệp Vị Ương quýnh lên,những lời một nửa là thật một nửa là giả,là cô cố ý nói ra,sao lại trùng hợp bị chính chủ nghe được,phải làm sao đây? Thật là…….
64 Edit:DựcBeta:TieumanulkTrông Dạ Phi Phàm đi thật vất vả, Thanh Phong Tuấn lại chán nản nhìn Diệp Vị Ương đứng đó không xa, hắn lại một lần nữa chìn tà váy tuyết trăng nhẹ nhàng bay bay của cô, cảm giác phong cách thiết kế cực kì quen mắt, ánh mắt hắn hiện lên một chút nghi ngờ,sau đó đột nhiên lóe sáng!.
65 Edit:DựcBeta:TieumanulkBên này Thanh Phong Tuấn một mình trầm tư, trên khuôn mặt tuấn lãng không để lộ ra bất kỳ biểu tình, khiến cho người ta không tể đoán ra rốt cục hắn đang nghĩ cái gì.
66 Edit + Beta:TieumanulkCô lùi một bước,hắn tiến hai bước,dựa cô càng ngày càng gần. . . . . . “Nhóc con,em thật sự không nhớ anh?Em nhìn kỹ thêm một chút,gương mặt tuấn tú phóng khoáng như anh trên thế gian có mấy người? Em thật đáng chết gặp qua cũng không nên quên anh chứ!” Đông Phương Thước hất kiểu tóc rất đẹp,không bình tĩnh nói.
67 Edit + Beta:TieumanulkTừ tinh khiết dùng trên người Diệp Vị Ương không chỉ hình dung bề ngoài của cô,ngay cả linh hồn cô cũng vô cùng tinh khiết. Mái tóc dài đen nhánh,váy dài phiêu dật như tiên,hơn nữa ánh mắt cô nghiêm túc cố chấp,cô đơn thuần đẹp như cảnh trong mơ.
68 Edit + Beta:TieumanulkChính thức quay cảnh thân mật trước ông kính. Giữa nhiều loại hoa đua nở Diệp Vị Ương lẳng lặng đứng ngay ngắn,mái tóc thật dài tung bay theo gió như một bức phong cảnh xinh đẹp nhất.
69 Edit + Beta:Tieumanulk“Cậu đã làm gì cô ấy?” Ngữ điệu trầm thấp từ tính của Thanh Phong Tuấn lộ ra áp lực vô hình,hắn nhìn Đông Phương Thước lấy giọng cực kỳ trầm ổn như bậc vua chúa chất vấn hắn.
70 Edit + Beta:TieumanulkThanh Phong Tuấn kéo Diệp Vị Ương rời đi,không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người trong công ty. Phía sau truyền đến một chút âm thanh,là tiếng động Đông Phương Thước giận đến đập máy chụp hình.
71 Edit + Beta:TieumanulkDiệp Vị Ương mở trừng hai mắt,cô còn có thể nói gì? Có thể nói không đi sao? Đáp án dĩ nhiên. . . . . . không thể!Chẳng qua Thanh Phong Tuấn rốt cuộc muốn hỏi cô chuyện gì? Chẳng lẽ vì chuyện áo khoác hôm qua hắn cho cô mượn che mưa mà chưa trả lại? Không đúng,đây đối với một nhân vật lớn như hắn chỉ là chuyện nhỏ.
72 Edit + Beta:TieumanulkDiệp Vị Ương cảm giác lỗ tai nóng quá,thật là nóng,ách. . . . . . cô dám khẳng định,lỗ tai của cô nhất định rất đỏ. Thanh Phong Tuấn hôn bá đạo mà ngọt ngào,Diệp Vị Ương đến bây giờ cũng không phát hiện mới vừa rồi mình không có đẩy ra hắn.
73 Edit + Beta:TieumanulkQuản lý theo hướng ngón tay Thanh Phong Tuấn nhìn sang,phát hiện đó vị trí trong góc sảnh lớn,có một bồn hoa thật to tại đó,chung quanh rất ít bàn ăn,ngược lại là một vị trí khá yên tĩnh.
74 Edit + Beta:TieumanulkThanh Phong Tuấn nhẹ nhàng đẩy chén canh gà nhân sâm đến trước mặt Diệp Vị Ương ,nói: “Uống cạn nó,nó rất tốt với người bị cảm. ”Diệp Vị Ương sửng sốt,người này chủ động chọn món ăn là chọn cho cô sao?Thấy cô sửng sốt,Thanh Phong Tuấn chẳng tỏ rõ ý kiến nhíu mày,đổi đề tài: “Không quen mùi vị ở quán ăn này sao? Tôi ở công ty đã xem qua cặn kẽ tài liệu của cô,món ăn cô thích nhất là thức ăn do mẹ cô làm.
75 Edit + Beta:TieumanulkÁnh mắt thâm thúy của Thanh Phong Tuấn lưu chuyển đến người Diệp Vị Ương,thật lâu không rời,điều này khiến cô khẩn trương không biết tay chân đặt đâu cho phải,nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
76 Edit:DựcBeta: TieumanulkMột giây sau Thanh Phong Tuấn không ngừng hôn xên xương quai xanh của Diệp Vị Ương,trằn trọc triền miên có khuynh hướng đi xuống.
77 Edit:DựcBeta: Tieumanulk“Cô còn có loại hoa lạ sao?” Hắn nhíu mày từ chối cho ý kiến, vẻ mặt ung dung hơn lời nói, lại càng khiến hắn thêm phần tuấn mĩ tà mị.
78 Edit:DựcBeta: TieumanulkCó chút nghi ngờ Thanh Phong Tuấn nghĩ nhất định phải hỏi thẳng DIệp Vị Ương. Vì vậy,sau khi suy nghĩ cặn kẽ hắn mới cất giọng trầm thấp hỏi vấn đề đầu tiên “Vị Ương, ần đầu tiên cô thấy tôi là khi nào, trong trường hợp nào?”Hắn đã nói vô cùng nghiêm túc cùng uy nghiêm, khiến cho người ta có muốn làm qua loa cũng không thể được,quả thực cái kiểu không nghiêm túc ban nãy so với hắn bây giờ giống như hai người khác nhau.
79 Eidt:DựcBeta:Tieumanulk“Cô thất vọng hắn lắm sao?” Thanh Phong Tuấn cau mày,không quá thích cách nói của cô về người kia. “Đừng nhắc đến hắn,ngược lại anh hỏi tôi chuyện thi người mẫu làm gì?” Diệp Vị Ương nói sang chuyện khác,nếu như lần đó ở khách sạn Dạ Phi phàm không có đối đãi thô bạo với cô,làm ra chuyện tổn thương tự ái cô thì ấn tượng của cô với hắn vẫn còn rất tốt, dù sao cô cũng đã thầm yêu hắn nhiều năm.
80 Eidt:DựcBeta:TieumanulkDiệp Vị Ương liền nói một câu: “ Thanh thiếu,chuyện này có trời biết anh biết tôi biết, coi như bí mật giữa anh và tôi, xin anh ngàn vạn đừng nói ra nha.