21 Trời gần sáng Đường Thi Vũ mệt mỏi ngủ say,vô ý thức tựa đầu vào vai Kỷ Quân Đằng,không còn tinh thần quan tâm người bên cạnh là ai,bản thân đang tại nơi nào,nàng không đành tâm để Đường Thi Vũ chịu đựng cơn lạnh giá của đêm đông,nhẹ ôm Đường Thi Vũ vào lòng,cởi ra lớp ngoại y của mình đắp lên người Đường Thi Vũ,nàng hiển lộ tia ôn nhu trên khóe môi,có suy nghĩ hơi xấu xa,mong rằng thời điểm trời sáng có thể tới chậm rãi hơn,để cho nàng được ôm Đường Thi Vũ lâu thêm đôi lúc,trải qua nhiều điều mới nhận ra thứ nàng luôn muốn theo đuổi từ lâu không còn là kiếp tu chân,truy cầu chính là sự ấm áp của hiện giờ,một thứ sẽ mãi chẳng thuộc về nàng.
22 Những ngày qua Kỷ Quân Đằng tự nói với chính mình hãy quên đi,cố tìm cách che lấp cảm giác trống trải trong tâm,hôm trước nghe cung nữ nói Thượng Quan Tôn đã dọn đến quân doanh,quản thúc binh sĩ rèn luyện,mục đích chính là để tránh mặt Đường Thi Vũ,từng có lần Đường Thi Vũ đến thăm hắn rồi ra về trong đau khổ,hiện giờ giam mình ở Lạc Nhạn cung,chẳng muốn tiếp bất kỳ ai,nàng cảm thấy mình nên có trách nhiệm trong chuyện này,lại không biết bây giờ nên làm gì để an ũi nữ tử bị tổn thương,muốn đến quan tâm Đường Thi Vũ,dù biết chắc mình không được hoan nghênh,lý trí lại mách bảo tình cảm của bọn họ bây giờ đủ rối rắm rồi,đừng tiếp tục sinh thêm phiền toái nữa,Đinh Cao Hồng nhìn tới nàng cũng thở dài theo,nàng gần đây không biết bị thế nào,làm gì suốt ngày cứ thở dài.
23 Trong suốt một năm sau chẳng ai biết Kỷ Quân Đằng đã đi đâu,tựa như đã tan biến hoàn toàn,mọi người chỉ nghe Khắc Vân nói nàng tu luyện không thành gây hại đến nguyên thần,hiện giờ đang bế quan tịnh dưỡng,Đường Diễn chưa mấy tin lắm,hắn là người lôi kéo nàng vào chuyện này,vạn nhất xảy ra chuyện bất lành lúc đó hắn làm sao ăn nói với phụ mẫu của nàng,lo lắng sợ nàng chết dưới tay Khắc Vân,từng phái người âm thầm điều tra tung tích,đến nay vẫn bạt vô âm tín chưa có bất kỳ tia tin tức nào,hiện giờ An Đế quốc lại xảy ra chiến loạn,Đường Triển Lân là ngọn đuốc khai hỏa cho cuộc chiến lần này,hắn mang theo bảy mươi vạn binh sĩ bao vây kinh thành,những kẻ cản đường đều chết không toàn thây,hàng vạn binh sĩ theo phe của Thượng Quan Tôn sớm tử trận vì thủ thành thất bại,không cách nào ngăn được sĩ khí của những người theo phe hắn,quân phiến loạn ép buộc Đường Diễn thoái vị nhường ngôi,hoàng đế đang gặp nguy hiểm,dân chúng bàng hoàng lo sợ tháng ngày tương lai lại chìm trong bóng tối,Đường Diễn tự tại ngồi trên đế ngai,nét mặt uy nghiêm không có chút sợ hãi.
24 Kỷ Quân Đằng nhanh chống bay lên thiên không,đánh ra Thánh Quân chưởng chứa đựng ma lực cường thế bao phủ mặt đất,đạo ma khí lan rộng đến đâu thì cái chết lập tức kéo tới đó,Khắc Vân tuy chống đở được sát khí vẫn phải lùi về phía sau mấy bước,hắn lao đến nhanh như chớp,đánh ra liên tiếp ba chưởng làm cho nàng lần nữa ngã xuống đất,không ngừng thổ huyết,hắn chậm rãi tiến đến gần,nét mặt uy nghi như cũ,dùng một tay cường tráng siết chặt cổ nàng nhấc lên khỏi mặt đất.
25 Một kiếp phù sinh phải trải qua bao nhiêu đoạn nhân duyên,vượt qua bao nhiêu bi thương mới tìm thấy hạnh phúc chân chính thuộc về mình,không ai biết rõ điều đó,khi yêu chỉ cần hết lòng để không phải lưu luyến hồi ức đã qua,bởi lẽ thiên hạ không có thuốc để hối hận,càng không thể ngược dòng thời gian thay đổi chuyện năm xưa,Kỷ Quân Đằng đứng ngoài hiên nghĩ ngợi thật lâu,để mặc cho hoa tuyết thúy nhược ôn nhu bao phũ lên thân thể bạc nhược,nội tâm trống rỗng không biết nên tìm vật gì đến khỏa lấp nỗi đau,bất chợt có một thân ảnh bước đến bên cạnh che dù cho nàng.
26 Đường Thi Vũ khi tỉnh lại cảm giác cả người mệt mỏi vô cùng,nàng gần đây không có sức khỏe như trước,cộng thêm những lần cải nhau với Thượng Quan Tôn khiến tâm trạng trầm uất một thời gian,ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe,chất độc lúc này bộc phát mạnh mẽ hơn,nàng ngầm biết thân thể có điều bất ổn,cánh tay đau nhức vô cùng,không rõ nó là gì nhưng cảm giác được đây chính là nguyên do khiến mình mệt mỏi,Hồng Diệp báo lại vào lúc nàng hôn mê thì Trương Thượng Trí luôn ở bên cạnh chiếu cố,hắn là đệ đệ của tam tỷ phu,xưa nay cùng nàng tương đối thân quen,gần đây hắn cũng chính là nguyên nhân làm nàng và Thượng Quan Tôn cải nhau,tất cả đều không phải lỗi của hắn,giữa nàng và hắn chỉ đơn giản là bằng hữu mà thôi,khi xảy ra chuyện người nàng mong chờ nhất lại chưa từng đến thăm,nội tâm đau khổ lại gượng ép mình không được khóc,dù không hỏi nàng cũng hiểu được lý do tại sao Thượng Quan Tôn không đến,thấy rất thất vọng về hắn,nguyên lai ái tình chẳng thể thiên trường địa cửu,vững bền như ý nguyện,người nào từng nói nguyện yêu mỗi mình nàng,cam tâm đánh đổi tất cả để được bên nàng,sẽ chẳng bất kỳ điều gì có thể ngăn cả hai đến với nhau,hứa hẹn đủ điều đến phút cuối chỉ còn là hư ảo,tình cảm thay đổi nhanh đến nổi nàng không cách nào tiếp nhận sự thật,tình duyên giữa nàng và hắn từ đây đã tan vỡ,chẳng muốn trách khứ hắn thay lòng,tất cả chỉ là do nàng một lòng tình nguyện,yêu đến u mê,bây giờ bị bỏ rơi cũng là do tự mình dại dột.
27 Những ngày sau triều đình dần giảm đi mâu thuẫn nội bộ,hoàng cung cũng không còn căng thẳng như trước nữa,Trương Thượng Trí một mực ở bên cạnh quan tâm tới Đường Thi Vũ,hắn nhận thức nàng từ nhiều năm trước,nhưng vì e ngại chuyện nàng đã có ý chung nhân,nên đã chôn chặt tình cảm trong tâm,hắn biết bản thân không tài giỏi,cũng chẳng có ưu điểm nào nổi trội,chưa bao giờ dám mơ tưởng có ngày nàng sẽ để tâm đến mình,thỉnh thoảng có dịp được gặp nàng thì hắn đã mãn nguyện,hiện giờ nàng xảy ra chuyện đáng tiếc,hắn đã lấy hết dũng khí tới thăm,muốn chiếu cố tốt cho nàng,nếu như nàng bị tất cả mọi người khinh thường,ngay cả người yêu cũng bỏ rơi,thì hắn tình nguyện là người sau cùng ở lại bên nàng,bảo vệ nàng khỏi những thương tổn người khác gây ra,hắn ôn nhu ôm lấy nàng,thương tiếc khi thấy nàng như hiện tại,nàng yếu nhược nằm trong vòng tay của hắn,cảm nhận được sự ấm áp từ nam tử luôn chân thành yêu thương mình,nhưng sao nội tâm sinh ra tia khổ sở,hắn dịu dàng vuốt ve kiều nhan tuyệt thế,bất kể nàng có ra sao thì vẫn là nữ tử mà hắn luôn yêu,sẽ không ngại việc nàng đã mất đi trong sạch,chỉ tiếc hận bản thân tự ti,nhút nhát,những năm qua không có ở bên cạnh để bảo vệ cho nàng tốt hơn,khiến nàng phải chịu nhiều khổ sở,thời khắc này hắn muốn làm việc gì đó cho người mình yêu,hắn ánh mắt ưu buồn nắm chặt tay nàng.
28 Hoàng cung chỉ sau thời gian ngắn đã trang trọng mở đại hôn,hôm nay không chỉ hoàng cung náo nhiệt ngay cả kinh thành cũng chung vui cùng,ngày đại hôn của thất công chúa cùng Trương nhị thiếu gia,hoàng đế ban phát lương thực và miễn thuế cho dân chúng,Trương đại phu nhân rất đổi vui mừng,phu quân của nàng lúc đầu không tiếp nhận nay đã nghĩ thông suốt,hai nhi tử trong nhà thật có diễm phúc khi đều cưới được hai vị công chúa xinh đẹp,bản tính thiện lương làm thê tử,nàng mong chờ ngày Trương Thượng Trí thành thân thật lâu,hắn lại không có ý định thành hôn chỉ vì Đường Thi Vũ,hôm nay có thể nhìn hắn thành hôn đó là phúc của Trương gia,nàng không ngại nhi tức bị người khác dị nghị thế nào,cưới thê tử phải chọn người hiền đức,thị phi thế nào không quan trọng,chỉ cần là người mà nhi tử yêu thì nàng đều tiếp nhận.
29 Lưu niên tựa như phong như vũ lặng lẽ cuốn trôi đi hết mọi điều nơi trần thế,có lưu lại chỉ là thương tổn trong tâm,ký ức hằn sâu nơi đáy lòng,Kỷ Quân Đằng một thân bạch y đạo bào,tóc dài tuyết trắng mềm mại như tơ tùy gió phiêu khởi,vài sợi tóc thoáng che đi mỹ mạo tuyệt luân mang nét phong sương,giữa trời đầy phiêu tuyết dung nhan đẹp đến tang thương,duy chỉ có ánh mắt tử sắc là rất lãnh,hàm chứa tia tà khí mị hoặc,tựa hồ đã đánh mất thứ gì đó rất đổi quan trọng,nghiêm trang đứng trên bậc thang cao nhìn các môn hạ,đã qua ba năm kể từ khi nàng chính thức trở thành tân trưởng môn Tinh Vũ phái,tựa như trước kia thay sư phụ quán xuyến hết mọi việc trong giáo phái,nhưng rất ít khi lộ diện,hôm nay các môn đồ của giáo phái quy tụ hàng ngàn người ở trước sân của Thính Phong điện,giữa không gian quang đãng đầy hoa tuyết lạnh buốt,mỗi người đều rất tự hào khi có thể tham dự buổi luyện tập do trưởng môn đích thân truyền dạy,thấy nàng đến họ liền quỳ xuống hành lễ,nàng phất tay để họ đứng lên,hóa phép tạo nên đạo ánh sáng quanh đám người,những tia sáng bên trong dần hình thành thân ảnh của nàng đang thi triển đạo pháp đánh bại vô số hắc ảnh,thực chất nàng đang dùng thần lực đánh nhau với chính mình,đám người vây xem chuyên tâm nhìn chiêu thức mà nàng đã dùng để gạ gục đối thủ,bên tai họ văng vẳng thanh âm của nàng.
30 Thời gian đảo mắt đã trôi qua ngàn năm,tựa như giấc mộng yên bình lặng lẽ qua đi,đủ dài để làm quá khứ bị chôn vùi theo dòng thời gian,hiện tại là thời điểm chốn nhân gian bước vào giai đoạn phồn thịnh nhất,chẳng còn chiến loạn diễn ra,nhưng tu chân giới thì chưa bao giờ có sự bình yên,mỗi ngày lại có thêm những cuộc thảm sát xảy ra ở đâu đó trong thiên hạ,người chết đi tuy không ít nhưng liệu ai có thể giết hết những kẻ mang dã tâm muốn thống lĩnh tu chân giới,gần đây thiên hạ đồn đãi đông bắc vương triều xuất hiện một giáo phái thần bí gọi Tuyệt Ảnh cung,giáo phái này hơn ngàn năm trước âm thầm biến mất khỏi tu chân giới,không rõ vì sao bây giờ đột nhiên xuất hiện trở lại,họ đang chiêu mộ tân giáo đồ.
31 Buổi sáng hôm sau Kỷ Quân Đằng dậy rất sớm,tranh thủ chuẩn bị thay giáo phục cho Vi Tuyết,ngồi bên giường ân cần giúp nàng chải tóc,nàng vẫn còn thấy buồn ngủ,chu cái miệng nhỏ nhắn,lấy tay quyệt lên đôi mắt to tròn một cái,tựa đầu vào lòng Kỷ Quân Đằng làm nũng,nàng đi theo Kỷ Quân Đằng được ba năm rồi,đối với nàng người lợi hại nhất thiên hạ là Kỷ Quân Đằng,pháp lực cao cường,làm cho bọn người xấu phải bỏ chạy khi nghe đến tên,nàng muốn được đi theo hắn mãi,nếu có học pháp thuật cũng phải do hắn dạy cho,cách đây không lâu hắn nói phải đi xa một chuyến,hy vọng nàng có thể sớm ngày tìm được danh sư,không biết hắn phải đi đâu không thể mang nàng theo cùng,nàng vẫn luôn tin hắn sẽ trở lại,vì biết hắn rất thương mình,tuyệt không bỏ rơi mình đâu,cho nên sẽ làm hài tử ngoan ngoãn ở chổ này chờ.
32 Kỷ Quân Đằng cảm nhận rõ rệt diễn biến đang xảy ra trong cơ thể,linh cảm không lâu nữa thế lực xấu sẽ thức tỉnh,những năm qua nếu không phải nàng luôn cố gắng khắc chế thì có lẽ ngày kinh khủng đó đã sớm kéo tới,biện pháp đánh bại Dạ Ma Đế không phải không có,chẳng qua quá mức thiếu tính chất thực tế,Huyền Tử tu vi cao thâm cũng không dám chắn chắn đánh thắng Dạ Ma Đế,thì huống hồ là nàng,chẳng may thất bại không chỉ nàng chịu chết mà thiên hạ này sẽ biến thành địa ngục chốn trần gian,hắn không tán thành cách nghĩ của nàng,việc này so với chiến loạn bùng nổ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần,tựa một đại dịch không có cách trị,cho dù tinh anh trong thiên hạ phối hợp chưa chắc đã chống lại được thế lực hắc ám này.
33 Kỷ Quân Đằng mang theo Toái Ma kiếm bước ra khỏi tòa thành,đi dạo một vòng nơi đây,nàng còn rất nhiều điều phải làm,còn lời chôn giấu chưa thể nói ra,không muốn cứ như vậy ra đi mãi mãi trong hối tiếc,ái tình dù là hoàn mỹ hay oán khổ đều khiến chúng ta không cách nào thoát ra được,nguyện một đời trầm mê cũng không hối tiếc,nếu những năm tháng qua vẫn chưa đủ chứng minh được gì,thì nàng sẽ dùng trăm năm,vạn năm,thậm chí là cả đời để chứng minh cho Đường Thi Vũ thấy tâm này thủy chung không đổi,ngàn năm chịu đựng đau khổ,tương tư,lại không cách nào đến với người mình yêu,nó so với cái chết còn khổ sở hơn nhiều,nàng đã không từ biệt mà ra đi,vì sợ rằng chẳng thể quay về,sợ phải cảm nhận nỗi đau chia cách.
34 Dạ Ma Đế cao hứng khi hôm nay gặp phải đối thủ ngang tầm,truyền nhân của Huyền Kính quả thật không hề vô dụng,hắn cười lạnh bay lên khỏi hố đen,cầm trong tay trường kiếm chém liên tiếp vào hư không,những ngọn núi xung quanh Huyết Thiên trì bị ma khí đánh cho vỡ tung đổ sập xuống,Kỷ Quân Đằng bị nhấn chìm trong lớp đất đá hỗn độn đó,chỉ chốc lát đã thấy nàng lao ra khỏi tàng tích,nàng thật sự có ý chí mạnh mẽ hơn hắn nghĩ,năm xưa hắn quyết định chọn thể xác của nàng là nơi linh hồn mình trú ngụ quả không sai,nếu bây giờ nuốt sống nàng thì thật đáng tiếc,chi bằng giết chết rồi chiếm hữu thể xác cường thế này.
35 Thời gian đảo mắt đã trôi qua mười năm,tưởng chừng đủ dài để làm phai nhạt đi tất cả,Đường Thi Vũ những năm qua nội tâm sớm hóa thành tro tàn lãnh ý,dùng sự lãnh diễm giữ khoảng cách với mọi nam tử,điều nàng đang chờ chẳng phải ái tình thoáng qua,thâm tâm luôn đợi chờ thời điểm Tích Nguyệt khai hoa,liệu ngàn năm sau Tích Nguyệt có còn vì minh nguyệt hiện diện lần nữa,nàng không rõ,tâm nguyện tựa ánh minh nguyệt ở nơi đây chờ đợi,nàng điềm tĩnh đứng trước ngôi mộ đã bị hoa tuyết khỏa lắp,đây là nơi nàng đã tự tay chôn cất Toái Ma kiếm,không thể tìm thấy di thể của Kỷ Quân Đằng để an táng đàng hoàng,chỉnh đành mượn vật tỏ lòng tiếc thương cố nhân.
36 Vào buổi sáng hôm sau Đường Thi Vũ tỉnh lại ưu buồn nhìn quanh căn phòng trống trải,có lẽ nàng không phải nằm mơ đi,tối qua mọi việc rất chân thật,đâu thể nào là giả,nàng chuẩn bị một chút liền đi ra khỏi phòng,những năm qua Vi Tuyết đã trưởng thành hơn rất nhiều,còn giúp đở nàng quản lý tốt giáo phái,tiểu nữ tử này chính là đồ đệ mà nàng cưng nhất,dẻo miệng thường hay chọc ghẹo nàng vui vẻ,nàng chẳng phải người thích lo chuyện bát quái,có đôi khi lại thấy tò mò về lai lịch của Vi Tuyết,không biết là hài tử của người nào,năm xưa nàng hỏi qua thì Vi Tuyết bảo rằng phụ thân là Kỷ Quân Đằng,mẫu thân không có,khi đó nàng thật sự tin hài tử là của Kỷ Quân Đằng cùng nữ tử nào,nàng đau lòng nhưng không thể trách Kỷ Quân Đằng,năm xưa là nàng từng cô phụ đối phương,chẳng lẽ bắt người ta cô đơn cả đời để chờ đợi nàng,về sau đến thăm Huyền Tử mới biết rõ sự thật,từng nghe hắn kể qua sự việc nàng thấy tiếc thương cho tiền kiếp của Vi Tuyết,nguyện yêu một người cho đến lúc chết vẫn không được đáp lại,đồng thời ngưỡng mộ nữ tử đã vì tình mà mất đi,xưa nay nữ tử khi yêu đều đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc,Kỷ Quân Đằng cũng đã vì nàng trải qua nhiều đau khổ,nàng sẽ cố gắng bù đắp tổn thương đã qua,nàng đang đi dạo xem các đồ đệ luyện công chợt thấy Kỷ Quân Đằng đang đứng bên hiên trầm tư,nàng mừng rở bước nhanh về phía trước,Kỷ Quân Đằng ôn nhu mỉm cười khi thấy nàng.
37 Hơn hai năm sau Kỷ Quân Đằng mới khôi phục nguyên thể và pháp lực,theo lý từ ngày hứng chịu sát thương do Diệt Thế ma pháp tạo nên nàng sớm cùng chung kết cục như Dạ Ma Đế,không lý giải được tại sao còn cơ may tồn tại,tu chân giới có quá nhiều điều kỳ huyễn chưa lĩnh ngộ hết,cũng có thể do nàng chịu ít sát thương hơn hắn,cộng thêm việc kiên trì tu luyện,hấp thụ linh khí thiên địa dần khôi phục như hiện giờ,nàng thật sự trở lại trần thế lần nữa,ảo ảnh ý niệm từ đây tan biến,tu chân giới xuất hiện nhiều truyền kỳ về việc nàng đánh bại Dạ Ma Đế,họ cho rằng nàng là tuyệt thế cường giả,thân tại ma đạo vẫn một lòng trung thành hướng về thiên đạo,không dễ dàng bị quyền lực cám dỗ là chuyện rất đáng ngưỡng mộ,họ nào biết thiên sinh nàng cũng có một mặt yếu đuối như bao nữ tử khác,cũng từng tự thấy hỗ thẹn khi chưa tu hành đến đâu,từng muốn chứng minh dù là nam hay nữ chỉ cần có quyết tâm đều có thể làm nên đại sự,cuối cùng tiếp tục giữ yên lặng,không công khai thân phận thật sự,điều đó ảnh hưởng đến thanh danh ngàn đời qua của Tinh Vũ phái,hơn hết nàng sợ Đường Thi Vũ phải đối mặt lời lẽ khó nghe từ ngoại giới,có thể bảo vệ những người bên cạnh thì chịu chút khó xử có đáng là gì.
38 Đối với đạo gia chuyện sắc dục là hoàn toàn không có,họ có thể khắc chế cả cảm xúc của chính mình,không màng tới nhu cầu sinh lý mà nhân thế bận tâm,bỡi lẽ trong tâm của họ không tồn tại yêu,Kỷ Quân Đằng từng kiến thức qua chưa hẳn là đã hiểu rõ,đối với nàng ôm hôn đã là thân mật nhất rồi,còn có cái gì xa hơn hoàn toàn không biết,trong tình yêu những điều từng để cho nàng khiếp sợ lại mang đến tư vị ngọt ngào giúp tình cảm thăng hoa,nàng bình thản ngồi trên ghế,lòng lại hồi hộp cực độ khi thấy Đường Thi Vũ ở trước mắt dần thoát khai y phục,mơ hồ cảm giác được chuyện gì sắp xảy đến,cả hai yêu nhau không tránh khỏi vài vấn đề rất có khả năng phát sinh,lần đầu trong đời chứng kiến tình cảnh khó xử này,nàng xấu hổ lại hoang mang không biết phải làm sao,cảm thấy chuyện đó quá mức ngại ngùng,hai tay nắm chặt y phục của mình.
39 Sớm tinh mơ Kỷ Quân Đằng choàng tỉnh dịu dàng ôm lấy nữ tử xinh đẹp đang ngủ say,trải qua một đêm chìm trong yêu thương mật ngọt,tận hưởng xúc cảm mang đủ tư vị khác nhau,bây giờ mới chân chính hiểu điều gì gọi là diễm phúc tiêu dao chốn nhân thế,yêu không chỉ có thể dùng lời lẽ đến giãi bày,còn có thể dùng ngôn ngữ cơ thể đến biểu đạt,nàng ở trong lòng cảm thán điều tuyệt vời mà Đường Thi Vũ cùng mình thể nghiệm qua.
40 Huyền Tử từng dạy chỉ cần tâm tĩnh như vân thì Toái Ma kiếm trong tay chính là thiện,mỗi ngày từ rất sớm Kỷ Quân Đằng đã ở dưới hồ băng rèn luyện thần lực,lúc đầu cảm giác sự lạnh giá như đóng băng cơ thể,về sau dần khắc chế được cảm giác đó,tâm trí thanh tịnh không còn tia nhiễu tạp nào,tinh thần tự nhiên thoải mái hẳn lên,Đường Thi Vũ an tĩnh ngồi bên hồ dõi nhìn,âm thầm ở cạnh cổ vũ tinh thần cho nàng,qua lát sau nàng mới bước lên bờ,dùng nhiệt khí trên cơ thể làm cho nước trên y phục tan biến,nàng đến bên cạnh vuốt tóc Đường Thi Vũ.