21
【“Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng em ở trước mặt anh tháo xuống lớp ngụy trang, cuối cùng em bắt đầu mở rộng trái tim đối với anh……” Chớp mắt một cái, anh nghiêng người hôn lên cái trán của tôi, áp môi lên da của tôi, từ từ nói: “Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng anh cũng đợi cho tới giờ phút này ……” 】
※※※
Sau khi đi ra từ bệnh viện, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc đi quán ăn sáng Trung Quốc gần đó.
22 【Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ kia thật buồn nôn, thật rất khó nghe. Cho nên, cho dù là để ý, cũng chỉ là nói “Thích”. Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ như vậy, phải đặt ở trong lòng mới thật đẹp.
23
【Anh bị đệm ném trúng, cũng không giận, chỉ là đứng ở kia nhìn tôi cười đưa tình: “Cải trắng có cái gì không tốt? Tính ổn, vị ngọt, món ăn thân quen. Vừa làm rau trộn, vừa mát, vừa làm dấm chua, vừa nấu canh, vừa làm dưa chua còn vừa hầm thịt, một loại rau rất đáng yêu nha?” 】
※※※
Sau khi theo gia trở lại khách sạn, vừa qua mười giờ.
24 【Hạ Tiểu Bạch, hút thuốc lá uống rượu hai chuyện này anh thừa nhận. Còn đối với em tỏ ra lưu manh như thế nào? Anh tỏ ra lưu manh với ai? Đây là em nói xấu, em biết không? Anh là người từ trước đến giờ chịu không được người khác vu oan chụp mũ cho mình.
25 【 Mộ Nghịch Hắc, em vừa mới nghĩ đến chính mình đã bước vào thế giới của anh, mới chợt giật mình phát hiện, thế giới kia so với tưởng tượng của em rất lạ lùng.
26 【 Trên bức ảnh, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cách màu sắc loang lổ, mỉm cười nhìn nhau. ——Tôi hơi nghiêng đầu, cong khóe mắt, nụ cười giảo hoạt. Anh nghiêng người dựa vào trên tường, cong khóe miệng, vẻ mặt ôn nhu.
27
【Hạ Tiểu Bạch, em tươi mát, hay vẩn đục; Xinh đẹp, hay xấu xí; vị ngọt hay mặn, đều chỉ có thể là anh đánh giá. Kẻ nào có tư cách bình phẩm lung tung về em, phê bình nói dài ngắn? Ngoại trừ anh, còn có ai có phúc khí hưởng thụ…… 】
※※※
Chớp mắt, khai giảng đã được ba tuần.
28 【Chưa bao giờ nhìn qua bọn họ kề vai đi cùng một chỗ, cho nên chưa bao giờ biết hình ảnh kia hài hòa hoàn hảo như vậy. Hoàn hảo đến, khó khăn lắm mới có thể vẽ được bức tranh đẹp như vậy.
29 【Anh cứ đứng nhìn tôi như vậy, đôi mắt trầm tĩnh huyền ảo, như vực sâu, nét mặt không hề thay đổi, thật ra đó lại là ngọn nguồn gió bão. Cứ như vậy chỉ nhìn không nói một lời, lúc này so với lời nói lạnh nhạt gì cũng không làm cho tôi cảm thấy lạnh đến thấu xướng như vậy.
30
【Tôi không biết tư cách là gì, tôi cũng không cần gì tư cách. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc cùng một chỗ, cho tới bây giờ cũng không phải là vì ánh sáng rực rỡ cùng danh tiếng trên người anh ấy…… 】
※※※
Phòng trà trang hoàng ngập tràn theo phong cách cổ đại, tôi cùng với Mộ Dung Tĩnh Tỉ ngồi đối diện với nhau.
31 【Mộ Nghịch Hắc, tất cả đau khổ hôm nay của em, đều là một tay anh tạo thành! ……Trên thế giới này có nhiều người như vậy, vì sao, vì sao anh cố tình phải yêu em? Em vốn cũng là công chúa, bởi vì anh, mới bị người ta coi là nghèo hèn.
32 【“Hạ Tiểu Bạch, anh với em mà nói mỗi một câu nói qua có liên quan đến tình yêu, đều là nói thật. Nếu em thật sự để ý cách thức chúng ta bắt đầu như vậy, thì, anh có thể một lần nữa theo đuổi em.
33
【Mộ Nghịch Hắc, em yêu anh. Em không thể yêu địa vị cùng ánh sáng trên người anh. Cho nên, em chỉ có thể tách rời khỏi anh. 】
※※※
Sau khi Mộ Nghịch Hắc nhận được điện thoại rời đi, vẻ mặt tôi đờ đẫn ngồi ở trên sân quảng trường, hoảng loạn nhìn nền đất ngây người.
34
【Anh chăm chú nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, chậm rì rì nói: “Hạ Tiểu Bạch, em không phải rất coi trọng chính mình? Em cho rằng, chỉ bằng nhan sắc cùng thân thể này, cũng đáng để anh ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’? ” 】
※※※
Dưới tốc độ cực nhanh thì, đã đến gần rạng sáng.
35
【Anh nói: Ánh mắt anh lần đầu nhìn thấy tôi, chỉ biết là tôi. Lãng mạn “Nhất kiến chung tình” như vậy, chẳng qua là do khuôn mặt tôi có chút bảy phần giống với bạn gái mối tình đầu của anh! 】
※※※
Từ nhỏ tôi đã phân biệt giường ngủ.
36
【Giờ khắc này, tôi đột nhiên bi thương hiểu được——Tôi sắp mất đi, không phải chỉ là anh. Mà là—— Cùng những gì liên quan tới anh, cả thế giới. 】
※※※
Vừa mới xuống lầu cùng dì Tịnh, một cô giúp việc phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà chạy lại, dùng tiếng Quan Thoại mang theo giọng quê nói với chúng tôi: “Dì Tịnh, Hạ tiểu thư, tiên sinh đã trở lại, vừa trở về phòng.
37 【Hạ Tiểu Bạch, từ giờ phút này, anh phải bắt đầu theo đuổi em. Không cần thủ đoạn, chiêu thức mờ ám gì, lấy thân phận Mộ Dung Tĩnh Huyền, quang minh chính đại theo đuổi em.
38 【Trần Quyển Quyển, còn nhớ hay không, trước kia tao nói qua với mày: Trên đời này, có thể xúc phạm tới bản thân tao, cũng do tao lưu tâm. Bọn họ thương tổn quyền hạn của tao, cũng là tao giao cho.
39
【Hạ Tiểu Bạch, em muốn anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho em, anh đây hỏi em, cõi lòng em từng tan nát mất đi mối tình đầu, nếu em lại có cơ hội được trở về bên anh ta, em sẽ nguyện ý buông tay? 】
※※※
Ngày 30 tháng 10.
40 【Tôi nhắm chặt hai mắt, ngừng hô hấp, cắn môi dưới, căng chặt thần kinh, bắt đầu có chút sợ hãi lại không chút nào dao động chờ đợi —— chờ đợi đau đớn, chờ đợi vui thích, cũng đợi đem bản thân hoàn hoàn toàn toàn, triệt triệt để để giao cho anh.