121 Nạp Lan Hú Ba bị lời nói của Lâm Phong làm sửng sờ một chút, sau đó chợt nói:” Đại nhân ngươi có điều chẳng biết, ở Vân Thương thành, chỉ cần là người tu Tiên có tu vị cao thâm hơn so với chính mình, người tu vị thấp thông thường là xưng họ là đại nhân.
122 Âm Diệu Tinh, cửa truyền tống trận phía tây. Lâm Phong thả mắt nhìn đi, xuất hiện trong tầm mắt là một mảnh hoang vu giải đất rộng lớn. Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ:” Âm Diệu Tinh thì ra là một tinh cầu hoang vu như thế, không chỉ người ít vô cùng, với lại trình độ nồng nặc thiên địa linh khí ở trên Âm Diệu Tinh, cũng thưa thớt hơn rất nhiều so với ở Quận Lan Tinh, không trách diện tích Âm Diệu Tinh tuy lớn, nhưng người tu chân ở Âm Diệu Tinh cư trú dừng lại cũng ít ỏi không nhiều.
123 Lâm Phong biết, Dương Điển Giáp có thể nói ra lời như vậy, trên sự thật thì đã không có đường sống hoãn hòa, Lâm Phong không do dự nữa nhìn hướng về phía Lâm Diệp truyền âm nói:” Sư phụ, chúng ta không thể chờ nữa, động thủ đi!”Ánh mắt của Lâm Diệp đột nhiên tràn đầy sát ý tận cùng, ở lúc này thân ảnh của Lâm Phong cũng nhúc nhích!Dương Điển Giáp vẫn luôn chú ý Lâm Phong ở trong phút chốc Lâm Phong ra tay, phiêu ngang người cản ở trước mặt của Lâm Phong, nhưng khiến Dương Điển Giáp không nghĩ tới là, hắn quả thật thành công chặn lại được thân ảnh của Lâm Phong, nhưng, đạo thân ảnh này của Lâm Phong chỉ là tàn ảnh của hắn mà thôi.
124 Lâm Diệp kinh hồn chưa định nói:” Bộ dáng vừa rồi của Phong nhi làm vi sư sợ hãi! Ta còn tưởng rằng ngươi tẩu hỏa nhập ma chứ?”Có thể là tâm trạng của ta quá kích động, Dương Điển Giáp kia uất thật là tiểu nhân, bình sanh ta hận nhất loại người như thế!” Lâm Phong giọng căm giận nói.
125 Thân thể cực kì khổng lổ của Thanh Long kia từ trong suối chảy hiện lộ ra ngoài, sau khi mọi người nhìn thấy đều cũng là hít một ngụm khí lạnh, thân của con Thanh Long kia dài đủ hơn trăm thước, quanh thân bị một tầng lục quang bao phủ, hai con mắt rồng màu xanh lục khinh miệt nhìn chằm chằm mọi người, lúc nào cũng có khả năng phát động công kích.
126 Lâm Phong không khỏi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ Cơ Trẫm nhìn chính mình hoàn toàn có thể tự mình tu luyện lĩnh ngộ Ma Thần Độn công pháp, thì thu hồi lại tôn thần thức phân thân kia ở trong ngọc giản sao? Lâm Phong nghĩ không rõ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giải thích như vậy.
127 Sở dĩ hắn không muốn nghe tin tức ngoài Vô Tự Thiên Thư, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì trước đó đã nghe qua rất nhiều rất nhiều, hắn đã chết lặng với loại tin tức này.
128 Trên mặt tỉnh táo không dao động của Mông Trì không có bất cứ biểu tình, lời nói kích liệt của Lãnh Hoằng cũng không có khiến Mông Trì mất đi bình tĩnh, Mông Trì nhàn nhạt nhìn Lãnh Hoằng một cái, thấp giọng nói:” Giao người hay không là chuyện của bản thân ngươi, ta chỉ là nói cho ngươi biết trước mà thôi!”Sáu người Mười Hai Thiên Sát đang đem Mông Trì bao vây lấy, chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo bóng người nhanh chóng hiện qua, Mông Trì kia đã thành công đột phá ra ngoài, trong nháy mắt đã di động tới trước mặt của Lâm Phong!Nhưng người có tốc độ còn nhanh hơn Mông Trì cũng tồn tại, Lãnh Hoằng cũng là một trong đó.
129 Mắt thấy một trận đại chiến phải xảy ra, nhưng rốt cuộc trên mặt Cận Chi vẫn giữ sắc mặt không thay đổi lại giơ tay ngăn chặn xúc động của Hà Dung, da cười thịt không cười nói:” Khảm Phổ, ngươi tưởng bọn ta là kẻ ngốc sao? Người khác nhìn không ra trận pháp của ngươi bày xuống, Cận Chi ta có thể nhìn ra một chút đoan nghê.
130 Có lúc nhiều người cũng không phải là chuyện tốt gì, đối với Cận Chi và Hà Dung mà nói, hiện giờ chính là chứng mình tốt nhất. Các người tu Tiên vốn còn có thể khống chế, dưới sự không ngừng tập kích của Khảm Phổ và Cổ Huyền, đã không chịu nổi tiếp tục bị hành hạ xuống, chờ tới Mông Trì trở về, mà sau khi còn mang đến bọn Lãnh Hoằng người tu Ma, mọi người hoàn toàn hỗn loạn lên.
131 Nhất cử nhất động của Cảnh Xướng đều bị Lãnh Hằng nhì ở trong mắt, dưới tình thế cấp bách Lãnh Hoằng lập tức chuyển dời nháy mắt đến trước mặt của Cảnh Xướng, ngang thân ngăn đường đi của hắn, thấp giọng nói:” Cảnh Xướng! Hiện giờ không phải là lúc ngươi với Khảm Phổ giải quyết ân oán tư nhân, chẳng lẽ ngươi quên mất nhiệm vụ của Chích Ma Quân phái cho chúng ta sao? Nếu như ngươi quyết định một mình làm việc, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi!”Lời nói của Lãnh Hoằng khiến Cảnh Xướng dừng xuống, ánh mắt phẫn hận chợt lóe rồi biến mất, Cảnh Xướng bình tĩnh xuống, không có nói lời nào, xoay người hướng về phía trận doanh người tu Tiên ở một bên giết đi qua.
132 Lâm Phong có thể nói là ân nhân cứu mạng của Khảm Phổ, cũng là bằng hữu với huynh đệ sinh tử có nhau, vì giúp đỡ bản thân mà bị Lãnh Hoằng chế trụ, Khảm Phổ không tìm được bất cứ lý do gì không đi cứu Lâm Phong.
133 Khảm Phổ đứng ở trung tâm của Li Hồn Phiên trận pháp, mắt thấy những oán linh sắp cắn nuốt chính mình, Khảm Phổ lúc này lại làm một cử động vô cùng kì quái, hắn đem đôi mắt nhắm chặt, đến cái mắt không thấy vì sạch.
134 “ Vâng, đại nhân!”Nhìn bộ dáng rút lui của Cận Chi như trút được gánh nặng, Diễm Đế âm thầm thở dài:” Chẳng lẽ trong sâu xa tự có trời định sao? Từ khi bản thân ở hai vạn năm trước có được Vô Tự Thiên Thư, không được bao lâu liền bị Khảm Phổ cướp đi.