21 Bóng người nhảy lên ngọn cây đạp không mà đến là ba lão giả mặc huyền bào, tóc bạc mày màu muối tiêu, mặt nhăn nheo như vỏ cây, quanh thân tỏa ra tràn ngập huyền khí hùng hậu, thế nhưng lực lượng kia cũng là màu xanh thẫm!
"Ba Đỉnh Cao Thần Nhân!" Mọi người chợt trừng lớn hai mắt, đây là muốn nghịch thiên sao, một người đột nhiên quát lên chói tai: "Không ổn, mau rời khỏi đây!"
Mọi người bây giờ mới phản ứng lại, vội vã tản đi, Nam Cung Diệp mắt âm trầm khó đoán, cũng phản ứng lại, tức khắc giật mình một cái.
22 Chỗ này là một u cốc, có hoa thơm chim hót, sương mù trắng ngà lượn lờ khắp xung quanh, một mảnh cỏ xanh non cao dài nửa thước, giọt sương thoáng nhìn như viên trân châu trong suốt tô điểm thêm cho khung cảnh.
23 Tiểu sinh linh hướng bốn chân lên trời, ôm Thanh Tham vạn năm nhai rồm rộp, nghe Lăng Vô Song nói, nó liền lập tức vứt nửa cây Thanh Tham còn lại một nửa như vứt cỏ dại.
24 "Pi. . . " Vật nhỏ hoả hồng nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, tiếp tục phát ra tiếng kêu đáng thương.
"Đi thôi" Lăng Vô Song bất đắc dĩ cười nhẹ, vươn tay ra, vật nhỏ liều mạng bám theo nàng như vậy, xem ra sau này còn phải nuôi thêm một tiểu tham ăn rồi.
25 Lăng Vô Song bất đắc dĩ cười cười, định ngồi dậy thì phát hiện chính mình đang nằm giữa một uông suối nước nóng, không đúng, chính xác mà nói là nằm trong một hồ chất lỏng màu trắng ngà, chính chất lỏng này đã nuôi dưỡng ra linh dược trong sơn cốc.
26 (*Hoả Dực: đôi cánh lửa đỏ)
Lăng Vô Song tự do lướt qua cánh rừng, cảm giác cả người uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như con chim ưng dũng mãnh, muốn giương cánh lên cao.
27 Đã vào đêm khuya, màn trời hoàn toàn đen kịt, vài ánh sao vụn vặt toả sáng, trạch viện Lăng gia chủ vẫn còn lập loè ánh đèn, chiếu rọi song song cùng trời cao.
28 Trăng non treo cao, bóng cây sum suê, lụa mỏng phất phơ, ánh đèn lập loè.
"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Lăng Vô Song trở lại phòng, xoay người lên ngồi khoanh chân trên giường, sờ sờ hắc thạch trong tay, cẩn thận quan sát nó cỡ nào cũng không tìm được có gì điểm gì đáng giá.
29 Lăng Vô Song chậm rãi mở mắt ra, hàng mi nhẹ nhàng lay động như cánh bướm, da thịt trắng nộn hiện lên hoà nhã, cả người như vừa được gột rửa qua suối trong, tinh thần lực mở rộng tới trình độ cực kì khủng bố, gió thổi cỏ lay ngoài mấy dặm đều rõ như lòng bàn tay!
Tiên độ âm dương miện, càn khôn tạo hoá điên, tru thần đoạ hoàng tuyền, nhật nguyệt cộng nhất thiên,.
30 Ba ngày sau.
Mặt trời chói chang, học viện Già Nam khai giảng.
Học viện Già Nam nằm ở Đông Lâm, là học viện huyền sư số một số hai tứ quốc, nơi tập hợp rất nhiều thiên tài.
31 "Ngay cả xa giá của Thiên Tuyết công chúa cũng dám cản, lá gan không nhỏ. "
Hình như có ý muốn uy hiếp, nên trong âm thanh của người nói chuyện còn mang theo huyền khí vàng đậm, thổi quét tới đám người.
32 "Tốt lắm, không ngờ ngươi còn gan xuất hiện trước mặt bản công chúa. " Nam Cung Tuyết căm hận liếc Lăng Vô Song một cái, sau đó nói nhỏ mấy câu bên tai Khương quý phi: "Mẫu phi, chính là nữ nhân đáng giận này đã hại con với hoàng huynh bị trọng thương ở Lạc Nhật, thiếu chút nữa đã không thể trở về, mẫu phi, giết nữ nhân này đi!"
"Thì ra ngươi chính là người hại hoàng nhi ta trọng thương trở về!" Khương quý phi nghe vậy, mắt đẹp tức khắc toát ra tàn nhẫn, đuôi mày xinh đẹp nhướng lên, vạt áo mẫu đơn đỏ thẫm nhẹ rơi xuống đất, thong thả ung dung bước đến.
33 "Đồ hỗn trướng!"
Thật sự động tác Lăng Vô Song quá nhanh, cũng quá ngoài dự đoán, khi Nguỵ Kính và Thiết Nam phản ứng lại đã nghe thấy tiếng kêu quỷ khóc sói gào đầy thảm thiết của Nam Cung Tuyết cùng Khương quý phi, loạn thành một cái chợ.
34 "Ngươi chính là tiểu thư Lăng gia?" Cơ Vân Dương càng kinh ngạc không thôi.
Tuy hắn không ở kinh đô mấy năm, nhưng vẫn nghe được vài lời đồn đãi về tiểu thư Lăng gia.
35 Nội viện Già Nam, trong một khoảng sân đơn độc, người còn chưa đến, mùi hương dược liệu nhàn nhạt như có như không đã phiêu tán trong không khí trước, khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái trong lòng.
36 Cơ Vân Dương cười gãi gãi đầu nói với Lăng Vô Song: "Ta về trước, ngày khác sẽ lại đến tìm ngươi. "
Lòng mang mấy bình dược trân quý như trúng mùa mà về, còn gặp được Thiên Dạ Vân hâm mộ đã lâu, Cơ Vân Dương rất vui vẻ, hận không thể lập tức trở về nuốt hết bình đan Phá Ách, đột phá cảnh giới.
37 "Không phải Hoả Linh?" Lăng Vô Song hơi kinh ngạc, mang Tiểu Cửu trên đầu xuống, nắm ở trong tay đánh giá, nghi ngờ nói: "Vậy vật nhỏ này là cái gì?"
Nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu là một con Hỗn Hoả Linh.
38 Đó là hướng Lăng gia, chẳng lẽ Lăng lão gia tử đột phá!? Lăng Vô Song nhíu mày suy nghĩ, kinh mạch Tứ thúc chưa đả thông hoàn toàn, không thể hấp thu năng lượng Thánh Quả nhanh như thế, còn lão gia tử vốn đã là Thiên huyền cấp chín, mấy ngày trước ăn Thánh Quả, hôm nay đột phá cũng không phải là chuyện không thể.
39 Chung quanh, dù là học sinh hay lão sư đều nhanh chân lùi về sau, có người nhỏ giọng cười nói: "Ngươi không biết sao, nữ tử này là Lăng tiểu thư Lăng Vô Song, quả thật rất to gan lớn mật.
40 "Nghe không hiểu?" Lăng Vô Song nhẹ điểm mũi chân lên đất, dung nhan thanh linh tuyệt sắc, cười đến khiến người như được tắm mình trong gió xuân, chế nhạo nói: "Xem ra đại nương ngươi lớn tuổi, lỗ tai nghe không rõ nên muốn ta lập lại lần nữa.