21 CHAP 1: BỬA TIỆC SINH NHẬT Cung điện vương quốc Clow rực rỡ xinh đẹp dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn đủ màu sắc. Hương thơm dìu dịu từ trong cung tỏa ra làm lòng người mát nhẹ.
22 CHAP 2: SỨ MỆNH Dù không còn nhưng Sakura dường như cảm thấy còn vương vất đâu đây là mùi máu tanh đến buồn nôn. Sakura dùng hai tay bịt mồm để khỏi hét lên.
23 - Chuyện gì vậy? Sakura lo lắng nhìn lại phía sau. "Tứ đại hộ pháp" lắng tai nghe. Một người trong số họ trả lời: - Hỏng rồi, công chúa, chúng ta rời khỏi đây nhanh lên.
24 Từ hôm ngất đi ở “Quán ăn Rika” đến nay đã 7 ngày trôi qua, Sakura vẫn ngủ li bì không tỉnh dậy mặc dù đã dùng mọi cách để đánh thức cô. Để giữ mạng sống cho Sakura, mọi người phải dùng cháo loãng và cố gắng đổ vào miệng cô.
25 Người mới vào mặc một chiếc áo chùm che kín mặt. Khi người này bước vào nhà, người ta có cảm nhận như một trận cuồng phong vừa tràn vào. Tomoyo sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao không gọi cửa đã bước vào nhà người ta?” “Ta gọi rồi đó chứ!” - người đó trả lời, hất tung chiếc áo khỏi người mình.
26 “Có chuyện gì khiến em lo lắng vậy, Tomoyo? Đừng lo, cái cô Nakuru đó chắc chắn sẽ bảo vệ Sakura tốt hơn chúng ta nhiều. ” Suốt quãng đường trở về cung điện, Tomoyo chỉ ngồi im lặng không nói gì khiến Eriol lo lắng.
27 Sau khi Sakura đi qua, những chiếc bẫy gài trên cây lần lượt được gỡ bỏ. Touya và Yukito lo lắng nhìn theo cô em gái. “Không còn thời gian nữa đâu” – Yukito nói nhanh – “đi nhanh lên.
28 Cung điện Tomoeda vô cùng hỗn loạn. Quân binh đi lại đầy trong sân để thu dọn những xác lính đã chết và cứu chữa cho binh lính bị thương. Trời đêm, gió thổi xào xạc.
29 Trải qua một chặng đường dài, nhóm của Sakura, Touya, Yukito, dì Sonomi và Nakuru mới đến được nơi cần đến - Một nơi quanh năm giá lạnh có tên gọi là Xứ Tuyết.
30 “Ta hỏi con, tại sao có cơ hội mà con không giết nó?” Trong căn nhà của họ Li đang vô cùng căng thẳng. Ngồi trên ghế to là bà Li, Rika nghiêm nghị đứng bên cạnh, nhìn với ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
31 Syaoran đang trên đường từ cung điện trở về nhà. Cuộc họp tại đại điện vừa mới kết thúc. Tất cả những quý tộc có mặt trong cuộc họp đều vô cùng hoang mang và lo lắng khi được quốc vương thông báo về những gì đang diễn ra, về một cuộc nội chiến lớn sắp xảy ra, có lẽ chỉ trong nay mai.
32 Xương chân của Kero đã bị gãy khi cố gắng cứu Sakura ở vụ hỏa hoạn trước đây. Khi ấy, Kero đã phải dùng hết sức để lểt người đến trước cửa nhà Syaoran, điều này khiến cho xương chân của nó gần như gãy vụn.
33 Thời gian vẫn không ngừng trôi đi. Nó chẳng chờ đợi ai và cũng chẳng để ai chờ đợi mình. Lặng lẽ. . . Từng bước một. . . Thời gian cứ đi, không ngừng nghỉ.
34 Những người của gia tộc Kinomoto vui vẻ cất tiếng hát. Thức ăn đã sẵn sàng, chỉ chờ người động bát. Trẻ nhỏ nhảy nhót xung quanh đống lửa, múa bài múa quen thuộc và kể những câu chuyện muôn thuở của chúng.
35 Cung điện Clow nhộn nhịp những tiếng bước chân, tiếng vó ngựa và tiếng kiểm binh. Tiếng binh khí va vào nhau lách cách, vang lên những âm thanh đáng sợ như những tiếng kêu của tử thần.
36 Màn đêm từ từ bao phủ bầu trời Clow và cả những nước lân bang. Xứ tuyết ngập tràn màu trắng cũng phải trở về màu đen của màn đêm vô tận. Dù ban ngày, ở nơi đây không thể thấy được mặt trời, nhưng về ban đêm, nhiều khi vẫn có thể nhìn thấy sao.
37 Ánh sáng từ từ xua tan màn đêm tăm tối dài dằng dặc. Khi tia sáng đầu tiên rọi xuống thế gian âm u, đoàn người ngựa của cung điện đã rời xa doanh trại.
38 Những căn lều đang được thu dọn một cách khẩn trương nhất có thể. Trẻ em vội vã giúp mẹ và các chị gom tất cả những gì có thể lại, chuẩn bị rời khỏi xứ Tuyết.
39 Đôi mắt Sakura vẫn chăm chú nhìn vào đội quân của Clow. Có thể đối với nhiều việc, ánh mắt của cô không phải là tinh tường, nhưng lần này, chẳng hiểu sao cô rất tự tin vào thị giác của mình.
40 “Này Li Syaoran, tôi thật sự không hiểu cậu định làm gì và cậu đang có những ý tưởng quái gở gì. Nhưng có điều này tôi bắt buộc phải hỏi cậu: TẠI SAO CHÚNG TA LẠI QUAY VỀ THẢO NGUYÊN CHẾT?” Eriol tức giận cằn nhằn.