21 Khi nàng muốn vận khởi Thiên lực, lại phát hiện, Thiên lực của mình chỉ còn lại một tia, ngay cả xuất ra Thể châu và Ý châu cũng không thể làm được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi tìm vũ khí bên cạnh.
22 Lúc này Chu Duy Thanh mới nhớ tới vì sao tối hôm qua lại phát sinh chuyện như vậy, không khỏi thầm than: “Hỏng rồi. ” Khi hắn vừa chạy đi, bản Bất Tử Thần Công kia vẫn còn để ở trong trướng.
23 Cẩn thận nhìn Ý Châu trong tay trái Chu Duy Thanh, thân thể Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng run lên, trong đôi mắt xinh đẹp đầy oán hận cũng có chút kinh hoảng.
24 Thượng Quan Băng Nhi hẳn nhiên là đã biết hắn đã trở lại từ lâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp còn đẫm nước nhìn hắn: " Không cần ngươi quan tâm? Ngươi như thế nào còn chưa chịu cút đi?"Chu Duy Thanh rất giỏi nghe lời đoán ý, liếc mắt một cái liền nhìn ra, sau khi khóc lóc một hồi, Thượng Quan Băng Nhi trong mắt oán hận đã giảm đi rất nhiều, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh băng như trước, nhưng đã không còn nửa phần sát khí nào.
25 Sau một ngày thời gian, vốn có Thiên lực tự hồi phục, thân thể nàng thương thế đã tốt hơn nhiều. Nhưng vết thương lòng thì làm sao dễ dàng khôi phục như vậy được? Suy đi nghĩ lại suốt một ngày, lý trí nàng rốt cuộc từ từ chiến thắng sự xúc động, lúc này mới quyết định tìm đến Chu Duy Thanh.
26 Nghe hắn dám gọi tên của mình, Thượng Quan Băng Nhi bốc hỏa lên đầu, tức giận nói: "Gọi ta là Doanh trưởng, ta dĩ nhiên muốn nghe lời nói thật. "Chu Duy Thanh cười khổ nói: "Nhưng mà, nếu ta nói lời nói thật, chỉ sợ cũng không thể tiếp tục ở trong quân doanh cùng ngươi nữa.
27 Dùng sức lắc đầu, Thượng Quan Băng Nhi thầm tự trách, suy nghĩ cái gì vậy! Bất luận sau này như thế nào, tâm tính Chu Tiểu Bàn đến tột cùng như thế nào còn cần quan sát đã, tính cách đáng ghét của người này là một vấn đề lớn, khảo sát hắn không phải chỉ một hai ngày là xong.
28 Đây là chuyện gì vậy? Rất rõ ràng, đó không phải là vì Thiên lực, lúc trướcThượng Quan Băng Nhi cũng không nói có hiện tượng này khi vận chuyển Thiên lực.
29 Khi Chu Duy Thanh thử đưa tay chạm vào luân bàn thì lại phát hiện tay của mình xuyên qua hư ảnh. Thử vài lần, khi Chu Duy Thanh đưa tay che mắt, hình ảnh cái luân bàn kia vẫn xuất hiện bên ngoài như trước, hắn rốt cục hiểu ra hư ảnh này không phải xuất hiện ở bên ngoài, mà xuất hiện trên đồng tử hai mắt hắn, nói cách khác, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy, chỉ có một mình hắn thấy được.
30 "Chu Tiểu Bàn, Chu Tiểu Bàn, dậy đi. " Bá một tiếng, một đạo ánh sáng chói chang chiếu vào mặt Chu Duy Thanh, làm hắn bừng tỉnh mộng đẹp. "Làm gì vậy? Để cho ta ngủ tiếp một lát.
31 Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện, Mao Lợi trung đội trưởng dường như đối với tên thanh niên anh tuấn kia rất không thích, liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ngồi ở vị trí của mình trên mặt không hề thay đổi.
32 Thượng Quan Băng Nhi liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh, tức giận nói: "Tiêu đội trưởng cho ngươi thử thì ngươi thử đi, không nên nói nhiều lời vô ích như vậy.
33 Chu Duy Thanh quay đầu nhìn lại tên đội trưởng kia, bộ dáng làm bộ như không có nghe rõ hỏi:“Ngươi kêu ta gọi cái gì? ”Tên đội trưởng kia theo bản năng nói “Gia gia.
34 Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi nhìn mình ngẩn người, Chu Duy Thanh xáp lại gần, cười hắc hắc, nói: "Ta biết ta rất ưu tú, nhưng ngươi cũng không nên nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cảm thấy có đôi chút ngượng ngùng a.
35 Tiếp tục đi về phía trước một lúc nữa, nàng ở một chỗ tương đối trống trải trong Tinh Thần sâm lâm ngừng lại. "Tốt lắm, ở đây được rồi. Trong khoảng thời gian trước khi tuyển tân binh hoàn tất, ta sẽ hướng dẫn ngươi một chút về phương pháp và kinh nghiệm tu luyện Thiên Châu sư.
36 Long thạch phỉ thúy tiễn hình thái Vô Thanh Truy Tung Tiễn lại lần nữa hóa thành Thể châu xoay quanh cổ tay Thượng Quan Băng Nhi. Mà lúc này, Chu Duy Thanh, đứng ngây ngốc ở đó hít vào một ngụm khí lạnh.
37 Chu Duy Thanh nhức đầu, "Ta nhận sai còn không được sao? Ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi bảo ta ngưng hình cái gì, ta liền hảo hảo ngưng hình cái đó. Cho dù ngươi bảo ta ngưng hình thành một cái đầu heo, ta cũng sẽ không phản đối.
38 Chu Duy Thanh thở dốc trong chốc lát, hơi thở dần dần bình thường trở lại, hắn trên người không có lương khô , lại thấy Thượng Quan Băng Nhi thong thả ăn uống, không khỏi nuốt nướt bọt xáp lại gần.
39 Kì lạ là Chu Duy Thanh cũng không hề phản bác, hắn tìm một khu tương đối trống trải, nhổ hết cỏ dại trên mặt đất đi, lộ ra một mảng không đến hai thước vuông đất trống, rồi đem hết những phiến lá và măng non bày ra mặt đất, sau đó quay trở vào bên trong rừng rậm, một lát sau, không biết hắn từ nơi nào không ngờ lại tìm được một bó cành khô cùng một chút dây leo nhỏ chắc.
40 Có chút xấu hổ ngẩng đầu liếc Chu Duy Thanh một cái, Thượng Quan Băng Nhi vừa hay nhìn thấy Chu Duy Thanh đàng hoàng ngồi gặm lương khô, tiểu cô nương vốn thiện lương trong lòng không khỏi một trận áy náy.