41 “Sao vậy? Chân nhuyễn đến mức không thể tự mình xuống ngựa được?” Hàn Lượng kề sát lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, dùng thanh âm chỉ có y nghe được mà nói nhỏ.
42 Hàn Lượng sợ đem Lục Đỉnh Nguyên nghẹn đến có vấn đề, vươn tay mở ra trói buộc dưới hạ thân cho y, Gần như đồng thời với lúc hắn mở ra trói buộc, Lục Đỉnh Nguyên liền cong thắt lưng như muốn bẻ gãy mà bắn ra.
43 Tiểu Hà Tử chớp chớp mắt, không hiểu ra sao. Trên người chủ tử hắn còn chỗ nào không thấy qua a? Bình thường hầu hạ không cần phải nói, bị thương đổi dược, tắm rửa lúc nào cũng chẳng phải do hắn? Sao lúc này không cho nhìn?
Hàn Lượng không giải thích, chỉ hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc mới bắt đầu bị thương không có vận công trị liệu đúng lúc khiến cho thương nặng thêm, muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải cần chút thảo dược phụ trợ mới được.
44 Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên biết rõ còn cố hỏi: “ Tìm ta có chuyện gì?”
Lục Đỉnh Nguyên vừa nghe, mặt liền “đằng” thiêu cháy lên. Điều này sao y có thể nói ra? Chẳng lẽ nói chính mình không thấy hắn liền không thể ngủ sao?
Hàn Lượng cười thầm, đi hướng về phía sau bình phong, “Cùng đến đây đi.
45 “Tất nhiên không có cách nào ăn bữa chính, trước hết ăn món điểm tâm ngọt này làm nóng người đi!” Hàn Lượng từng bước từng bước đem tất cả các khỏa minh châu lớn nhỏ thong thả kiên định nhét vào trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên.
46 Kỳ thật Lục Đỉnh Nguyên thật thuận theo lời Hàn Lượng kêu lúc này, Hàn Lượng cũng sẽ không nghĩ gì, nghe xong liền cho qua. Nhưng cố tình Lục Đỉnh Nguyên không có.
47 Sau khi hạt châu thứ ba tiến vào, Hàn Lượng bắn một lần. Tiếp theo là hạt thứ bốn, hạt thứ năm…Thẳng đến khi cả sáu hạt châu đều tiến nhập vào trong cơ thể của Lục Đỉnh Nguyên.
48 Cho nên Lục Đỉnh Nguyên kêu, kêu ra hai chữ mà y từng nghĩ đến chết cũng không nói ra khỏi miệng — “Chủ nhân. ” Chủ tử cùng chủ nhân khác nhau tại đây, cấp dưới một cái là phó một cái là nô.
49 Nhưng cuối cùng, y vẫn là làm theo lời Hàn Lượng nói. Nô chính là nô, không thể vi phạm lời nói của chủ nhân, điều ấy y so với ai đều rõ ràng hơn. Tựa như khi y phát ra mệnh lệnh, bọn người Phi Ảnh Tiểu Hà Tử cho dù có dị nghị cũng phải chấp hành.
50 Hàn Lượng vẫn không nói gì, đưa tay chộp lên, chậm rãi ôn nhu xoa bóp.
“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên hừ nhẹ một tiếng, dục vọng cũng từng chút phai nhạt đi xuống.
51 “Biết là ai không?” Lục Đỉnh Nguyên xốc lên màn xe, kiểm kê nhân thủ phái trước, cho hai ảnh vệ đi để ý.
“Không rõ ràng lắm. Nguyên bản đối phương là đi theo từ khá xa, chúng ta theo lời phân phó của chủ tử tận lực không bại lộ thực lực, không để ý đến họ.
52 Lục Đỉnh Nguyên ở cũng không phải nhà chính mình, ngay cả khi Lục lão gia đi rồi vẫn ở lại chủ viện. Gia nhân Lục gia đối Tiểu Hà Tử cũng có nghe qua, biết là thuộc hạ bên người của Lục Đỉnh Nguyên, cũng liền an bài vào một cái sân với Lục Đỉnh Nguyên.
53 “Trên người còn khó chịu sao?” Hàn Lượng tiến đến, trực tiếp vươn tay đặt trên trán Lục Đỉnh Nguyên để thử độ ấm. Hoàn hảo, không nóng, đã gần một ngày không sốt, xem ra đã hoàn toàn khỏi bệnh.
54 Hàn Lượng nào biết trong lòng Lục Đỉnh Nguyên tâm tư thất chuyển bát loan, chỉ cảm thấy nam tử cùng nam tử trong lúc đó, khi hoan hảo bên thừa nhận có chút vất vả, làm bên công nên hầu hạ chiếu cố nhiều chút.
55 Tiểu Hà Tử là người thức thời, mắt không thấy tai không nghe, khi hai người coi hắn như không tồn tại mà đi vào nhà cũng không nói gì liền tự mình về phòng ngủ.
56 Lục Đỉnh Nguyên ở phía dưới hiện ra cái miệng nhỏ nhắn liên tục hé ra hợp lại, thể hiện ham muốn khẩn cấp, trong mắt Hàn Lượng là phi thường đáng yêu.
57 “Ngô……” Bị một cái gì đó thấm ướt lại ôn nhuyễn lướt trên hậu đình, Lục Đỉnh Nguyên dường như không còn khả năng suy nghĩ, thân mình hung hăng rùng một cái, hai tròng mắt nhắm chặt cũng nháy mắt trừng lớn.
58 Không gọi Tiểu Hà Tử, tự mình đi nấu nước tắm rửa, đem bồn tắm đổ đầy, lại *** tế thay Lục Đỉnh Nguyên tắm gội sạch sẽ từ trong ra ngoài. Đến khi đem Lục Đỉnh Nguyên vẫn đang hôn mê hầu hạ đến trên giường, Hàn Lượng mới tự đi tắm táp.
59 “Nga? Không thể nói cho ta biết sao?” Lúc này Hàn Lượng có hứng thú, bay qua mắt đối mắt mà nhìn Lục Đỉnh Nguyên.
“Lục…… Lộc. ”
“Lục cái gì?”
“Lục…… Lộc.
60 Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đã lâu mới mở miệng cười, Hàn Lượng cư nhiên cảm thấy ngực lại ẩn ẩn đau, thầm nghĩ đem con Nai Con đang cười này hung hăng áp tiến trong lòng, mà hắn cũng quả thật làm như vậy.