21 “Đó là bạn gái của cậu?” Không khí trầm mặc bị Phù Kình đánh vỡ.
“A? Đúng vậy. ” Cho dù cảm thấy khó hiểu vì sao ba lại biết, nhưng hoàn cảnh từ nhỏ đã dạy cậu không được quá mức tò mò với một việc nào đó, nên cậu cũng không nói thêm gì nữa chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
22 Phù Diệp cảm thấy nhắc tới Phù Thanh hoàn toàn là một sai lầm! Vốn không khí ở cùng ba không dễ dàng được bình thản như vậy, nào ngờ vừa mở miệng thì rất khó trở lại như ban nãy, sắc mặt ba đã lạnh như băng rồi, bây giờ càng thêm khó coi, làm cho Phù Diệp hối hận không thôi.
23 “Thạch Đầu, đi nhanh như vậy làm gì?”
Trần Vũ bị kéo đi quá nhanh có chút thở dốc, mất hứng nói, tuy rằng chú kia rất lạnh, nhưng dù sao cũng là một nhân vật lớn mời họ ăn cơm, cơ hội khó có được nha!
“Không ngờ cậu lại là một người tham hư vinh…” Sử Thấu dừng bước, suy tư nhìn chằm chằm Trần Vũ.
24 Quá trình quen với Vương Tố cực kỳ thuận lợi, Phù Diệp thật sự có cảm giác như vậy, ngoài tình huống sau đây…
“Tiểu Diệp, cậu thích đọc sách đến vậy sao? Tớ thấy cậu cả ngày đều cầm quyển sách, không ngán à.
25 “Tiết của ngày mai phải đổi phòng học, tiểu Diệp biết không?” Trên đường chuyển lớp, Lục Thư Thành hỏi Phù Diệp.
“A? Không biết, may mà hôm nay cậu…” Phù Diệp kinh ngạc trả lời.
26 Ý của cùng nhau ăn cơm là mua đồ ăn về nhà mình làm sao?
Nhìn nguyên liệu đầy túi trước mắt, Phù Diệp không khỏi suy nghĩ. Cậu còn tưởng rằng ba sẽ dẫn mình đến một nhà hàng cao cấp nào đó để ăn, hại cậu có chút khẩn trương.
27 “Mời em Phù Diệp học năm hai lớp x nhanh chóng đến phòng giáo viên, xin nhắc lại, mời…”
Hôm nay vào lúc nghỉ trưa, Phù Diệp lần đầu tiên nghe thấy trên loa phát tên mình, cậu khó hiểu buông phần cơm trưa trên tay, vội vàng chạy đến văn phòng.
28 Gần đây tâm tình của Phù Kình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, đây là cảm nhận của công nhân trong công ty!
“Hôm nay Phù tổng mỉm cười với tớ đó!!” Công nhân A hưng phấn nói.
29 “Tiểu Diệp
muốn tìm cậu ra ngoài chơi thật không dễ mà ~~”
Vừa gặp mặt, Trần Vũ đã ai oán nói với Phù Diệp, xứng với biểu tình kia, cả người gần như đều nhào tới, nếu Sử Thấu không kéo hắn lại.
30 “Đi tắm trước đi, tối nay ba làm cơm. ”
Vừa bước vào nhà, Phù Kình liền nói. Trả lời y là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc của Phù Diệp, thấy thế, Phù Kình không khỏi bật cười.
31 “Cốc cốc”
Kỳ quái, bình thường mỗi ngày thì ba đã rời giường chờ sẵn bữa sáng, Phù Diệp vừa gõ cửa phòng Phù Kình vừa nghĩ, lại nhìn đồng hồ, nếu không rời giường nữa thì bên công ty có sao không? Huống chi mình cũng sắp đến giờ đi học.
32 Trong mộng, Phù Diệp nhìn thấy mình chạy trốn như bay, nhìn thấy mẹ đã chết cười dịu dàng với mình, nhưng chỉ trong nháy mắt, hình ảnh này lập tức hóa thành từng mảnh nhỏ, cậu vô lực té vào trong biển mây, từng cụm từng cụm mây nhẹ nhàng vây quanh cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, còn phát ra tiếng “thùng, thùng, thùng”.
33 “Ai, nghe nói hôm nay có thầy mới đến dạy nha ~”
“Xí ~ có gì hay đâu chứ ~”
“Nghe nói thầy này rất đẹp trai đó! Thay mặt chủ nhiệm đến dạy, mong chờ ~~”
“Thật hay giả?! Vậy là rất khác biệt nha! Oa ha ha ~~”
…
Ngày khai giảng đầu tiên, Phù Diệp vừa bước chân vào lớp đã nghe tiếng nghị luận của đám nữ sinh, tiếng cười được phát ra ngẫu nhiên này không khỏi khiến Phù Diệp nhớ đến mấy truyện cổ kinh dị, nhịn không được run rẩy.
34 Sau lần gặp ba con Phù Kình hôm qua, nhìn tiểu Diệp sắc mặt hồng hào, không giống với trước đây, Dương Thuần loáng thoáng cảm giác chuyện đã không còn như xưa nữa.
35 “Anh Phù, sau khi em trở về anh còn chưa đi chơi với em! Bận đến vậy sao?”
Lấy chìa khóa, lúc chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa không khóa, Phù Diệp cảm thấy kỳ quái, đang định đẩy cửa vào, thì nghe được giọng nói nũng nịu của Thiến Nghi, động tác của cậu lập tức dừng lại, hay là làm người nghe lén một hồi đi!
“Bận.
36 “Ai ai ~~ tiểu Diệp, tối nay cậu có hẹn gì không?” Trần Vũ nhân lúc chuyển tiết chạy tới lớp Phù Diệp, Sử Thấu đi theo phía sau.
“Làm gì?” Phù Diệp khó hiểu hỏi.
37 “Họ Phù kia! Cậu tối qua làm gì? Dám lỡ hẹn của chúng tớ!”
Phù Diệp vừa ngồi xuống đã bị mọi người “vây công”, tiên phát chế nhân, đương nhiên là người ngồi gần cậu nhất, bạn cùng bàn thân yêu của cậu, Vương Tố.
38 “Khụ khụ, tiểu Tố, tớ cảm thấy nên giải thích một chuyện quan trọng với cậu!” Thật sự nhịn không được nữa, Phù Diệp thanh thanh cổ họng, có chút xấu hổ nói.
39 “Không ngờ chúng ta lại chia lìa nhanh như vậy…”
“Đúng thế! Cũng chỉ có tớ và Thạch Đầu chung trường, các cậu cách chúng tớ xa quá!”
“Không phải cậu chỉ cần Thạch Đầu là đủ rồi sao? Hi hi ~~”
“Hừ!”
Phù Diệp mỉm cười, nhìn các bạn bè đang cười đùa trước mắt, thời gian qua thật nhanh, tựa như mới hôm qua vẫn còn phiền não vì đề toán, hôm nay lại phải đối diện với nỗi buồn ly biệt khi tốt nghiệp.
40 Phù Thanh vừa xuất ngoại du lịch trở về sau vài ngày quyết định đến công ty báo danh, nào biết vừa mở cửa đã cảm thấy một luồn áp suất thấp tràn đến, chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện? Vội vàng chạy vào thang máy đi lên văn phòng của anh hai, không thèm thông báo trước cho thư kí, cũng không gõ cửa đã trực tiếp xông vào.