81 “ Vũ, hôm nay không đi cùng Linh Nhi sao?” Lưu Anh Phương đang ngồi ăn ở căng tin thì thấy cậu đi vào, lại chỉ có một mình. Dạo gần đây cậu suốt ngày bám dính lấy Vũ Linh Nhi.
82 “ Không sao, chỉ bị trẹo chân thôi. Không đáng lo. Em ít đi lại mấy hôm là được rồi. ” Hoàng Thiên An nhìn cái chân của Vũ Linh Nhi một lượt, nói. Vì đi cắm trại, rất có thể sẽ có người bị thương nên nhà trường cũng cử bác sĩ đi cùng.
83 Trời càng về khuya thì lại càng lạnh. Vũ Linh Nhi lúc ra ngoài cũng chỉ mặc qua loa vài cái thành ra bây giờ chẳng khác gì một cục băng. Cả người cô run cầm cập, hai tay không ngừng chà sát vào nhau hòng tạo ra chút độ ấm.
84 Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến. Người ta đưa một người thanh niên sắc mặt trắng bệch lên cáng cứu thương. “ Cẩn thận một chút, cậu ta bị thương ở lưng.
85 Tại “Góc khuất”, một bàn bốn người hai nam hai nữ dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng không khí ở đó lại không mấy tốt đẹp. “ Cậu bao giờ đi?” Hoàng Thiên Vũ hỏi.
86 Hoàng Thiên Vũ đứng nhìn theo bóng lưng Phương Tử Linh rời khỏi, cậu lại khẽ thở dài, tâm trạng ngổn ngang không yên. Cậu quay người, bước đi trên con đường ngược hướng với con đường mà cô gái đó đã đi.
87 Hoàng Thiên Vũ đứng yên lặng bên bể bơi, đôi mắt trân trân nhìn người kia cứu Vũ Linh Nhi từ dưới nước lên. Cậu không rõ trong lòng mình đang là loại tư vị gì.
88 Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào ban công. Buổi tối mưa phùn. Mưa cứ dai dẳng không dứt, giống như nỗi muộn phiền trong lòng hắn. Mưa táp vào mặt hắn, lạnh buốt.
89 Lần thứ hai tỉnh dậy, Hải Yến vẫn thấy bản thân mình nằm trong bệnh viện. Trần nhà trắng toát như đang trêu ngươi cô. Cô ta dường như có vẻ bình tĩnh hơn.
90 Sân trường sau giờ tan học dần dần trở nên vắng vẻ. Vũ Linh Nhi một mình ngồi trên ghế đá đằng sau trường. Ở đây trước là khu đất hoang, bây giờ được cải tạo thành sân sau.
91 Lúc bốn người họ ra khỏi “Góc khuất”, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Đèn đường được bật sáng. Lưu Anh Phương và Hà Vi Băng, hai người đi cùng một đường về nhà.
92 “ Dừng lại. ” Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau. Đinh Trần Hải Yến cười. Cuối cùng thì nhân vật chính cũng đã tới. Cô ta quay mặt về phía cửa, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh miệt.
93 “ Rầm!! Rầm!!! Rầm!!!” Tiếng đập cửa vang lên dồn dập. Đinh Trần Hải Yến vẫn yên lặng nhìn hắn ta. Bàn tay đang nắm lấy lan can từ từ trượt xuống. “ Nếu bây giờ anh thả cô ta ra.
94 “ Tránh ra!” Cô lạnh lùng nhìn hắn, đẩy hắn ra. Hắn lùi lại vài bước, cả người như chết lặng đi. Đôi mắt dài lạnh lùng ánh lên đầy tổn thương cùng mất mát.
95 “ Duy! Mẹ yêu con. ”Người đàn bà có mái tóc màu vàng khẽ mỉm cười, một nụ cười chua xót. Đôi mắt màu xanh chứa đầy yêu thương nhìn về phía đứa bé đứng ở bên góc tường.
96 “ Cậu không cần phải trả lời ngay. Khi nào quyết định thì nói với tôi. ” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười. Cậu nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu. Giống như một đứa bé cuộn tròn người lại, đưa lưng về phía cô.
97 “ Chị có việc, đi trước đây. ” Từ khi Hoàng Thiên An đi ra ngoài, trong phòng là một mảng im lặng. Không ai nói gì. Vũ Linh Nhi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
98 Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, mùi rượu, mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí. Một dáng người ngồi dựa lưng vào tường, mái tóc vào có phần lộn xộn. Hắn ta cả người đều là mùi rượu, say đến nỗi đã không còn biết mình đang ở đâu nữa.
99 “ Tôi đưa em về nhà. ” Hắn cầm lấy tay cô kéo đi. Ra khỏi con ngõ nhỏ, cái mùi ẩm mốc cùng thứ ánh sáng mờ nhạt liền biến mất. Bầu trời vẫn trong xanh, lại có một chút nắng.
100 Một chiếc xe taxi đỗ ngay trước cổng nhà họ Hoàng. “ Qúy khách, đến nơi rồi. ” Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu nói với người thanh niên ngồi đằng sau.