41 “ Xuống xe. ” Trần Hà Duy đỗ xe trước cổng trường, sắc trời bây giờ đã dần chiểu sang tối đen, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt len lỏi trong không trung.
42 “ Cậu có thấy là cậu hát cực dở không?” Chan Jung Gyu khẽ nhăn mặt, nhìn nhìn Lưu Anh Phương – người đang cầm mic hát say sưa kia. “ Gì chứ? Cậu nghĩ cậu hát hay lắm chắc?” Phương Phương trừng mắt với cậu bạn, cái mic đang cầm trên tay cũng sắp ném vào mặt người kia đến nơi.
43 Căn phòng màu vàng nhạt chìm trong một biển im lặng. Chiếc đồng hồ treo trên tường phát ra những tiếng “tích tắc” đều đều vừa đúng điểm 11 giờ đêm. Hoàng Thiên Vũ ngồi trên sàn nhà, từng cơn gió lạnh buốt theo đường ban công luồn vào phòng.
44 Vũ Linh Nhi như thường lệ vào lớp liền đi thẳng xuống chỗ ngồi của mình. Những người trong lớp này cũng đã sớm xem cô như người cô hình. Đột nhiên có tiếng ồn ào từ ngoài truyền tới, không lâu sau liền có một đám người xuất hiện trước cửa lớp.
45 “Con không cần phải đưa ta ra sân bay đâu. ”“ Chẳng qua là con tiện đường trốn việc thôi. ” Hoàng Thiên An cười nói, đưa vali cho người vệ sĩ đứng bên cạnh Hoàng Minh Thành.
46 Một chiếc taxi đỗ ngay trước cổng trường, Hoàng Thiên Vũ kéo Vũ Linh Nhi lên xe, sao đó chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường. Không phân biệt được.
47 Vũ Linh Nhi từ khi về nhà liền lên thẳng trên phòng, không hề bước ra ngoài. Quản gia Kim đã quen với hành động của cô như vậy, bình thường nếu cô bé đó không đi học thì sẽ ở suốt trong phòng vẽ tranh, đến cả ăn tối cũng luôn ăn trên phòng.
48 “ Cậu không ăn trưa sao?” Lưu Anh Phương vừa ăn vừa nhìn người trước mặt, hiếu kỳ hỏi. Vũ Linh Nhi khẽ chớp mắt, không lên tiếng, vẫn chú tâm vào trang giấy trước mặt.
49 4. 00 PM, sân bay quốc tế F. Kenned, NewYouk…Ở Mỹ vẫn đang là mùa thu, không khí tương đối dễ chịu và mát mẻ. Không biết có phải vì thế không mà khách quốc tế đến đây lại đông hơn bình thường.
50 Công viên trung tâm, NewYouk…Mùa thu thực sự là mùa thu hút rất nhiều khách du lịch, nơi công viên rộng lớn này có hàng trăm, hàng nghìn người ra vào mỗi này.
51 “ Không phải là Lưu gia phá sản rồi đấy chứ?” Hoàng Thiên Vũ ngước đầu lên nhìn tòa nhà trước mắt. Không, nói chính xác hơn là nó trông giống như mấy khu nhà cổ hai tầng.
52 Trên vỉa hè có rất nhiền người đi lại, Hoàng Thiên Vũ hai tay đút vào túi áo, khẽ ngẩng đầu lên nhìn trời, nói với người bên cạnh. Nhưng dường như cậu lại đang tự nhủ với chính mình thì đúng hơn.
53 “ Hôm nay công viên không đông lắm nhì?” Hoàng Thiên Vũ đi đằng sau Vũ Linh Nhi, nắm lấy hai bả vai cô, đẩy cô bước về phía trước. Vũ Linh Nhi vốn không quen tiếp xúc với nhiều người như thế này, cô luôn có cái suy nghĩ phải về nhà, cả người cũng hơi run rẩy.
54 “ Tại sao tớ phải đi mấy cái nơi này với cậu?” Hà Vi Băng đôi lông mày nhíu chặt lại. Tình huống bây giờ lại có chút thay đổi, cô ta không còn đứng ngoài đợi đến chai cả chân nữa mà là vào trong sân khấu, cũng may là ở đây là hàng VIP nên còn có ghế mà ngồi.
55 Thiếu,sẽ thêm vào sau. .
56 “ Cô dám phản kháng?”Trần Hà Duy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô bất giác siết chặt thêm vài phần khiến nó lằn lên những vệt đỏ hồng.
57 “ Bác tìm cháu có việc gì không?” Hà Vi Băng ngồi trên ghế sofa, ngước nhìn lên người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc đằng kia. Bình thường người này gọi cô lên đây chỉ để giáo huấn mấy cái việc vô tổ chức của cô.
58 “ Bộp! Bộp! Bộp!!” Tiếng bóng tiếp xúc với nền sân vang lên từng đợt đều đặt. Trần Hà Duy tay đập bóng, đôi mắt sắc bén nhìn về người bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cướp bóng trước mặt.
59 Dãy hành lang trống vắng hầu như không có người qua lại, dù sao thì lúc này vẫn còn đang trong giờ học. Vũ Linh Nhi chậm rãi bước đi, cô ôm ba quyển sách ở trong lòng.
60 Trần Hà Duy ngồi dựa lưng vào gốc cây, hai mắt khép hờ lại. Dường như là hắn ta đang ngủ. Hắn ta không hiểu nổi, hồi nãy là vì sao lại làm vậy? Đấu bóng rổ ư? Nực cười! Hắn không nghĩ mình lại đi hơn thua với một tên nhóc.