Chương trước: Chương 1: Cút Ra Khỏi Đây
1. Chương 1: Cút Ra Khỏi Đây
2. Chương 2: Bị Đẩy Từ Trên Lầu Xuống!
3. Chương 3: Chết Đi Sống Lại!
4. Chương 4: Thời Gian Quay Ngược Một Năm!
5. Chương 5: Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa!
6. Chương 6: Cô Muốn Ly Hôn Với Tôi!
7. Chương 7: Ai Cho Cô Lớn Gan Như Vậy!
8. Chương 8: Anh Ta Không Ly Hôn!
9. Chương 9: Người Phụ Nữ Của Nguyễn Thiếu Gia
10. Chương 10: Sao Cô Ta Thay Đổi Hoàn Toàn?
11. Chương 11: Nguyễn Phu Nhân, Cô Ghen Sao?
12. Chương 12: Anh Gây Chuyện Đủ Chưa?
13. Chương 13: Không Thể Có Con Với Anh Ta
14. Chương 14: Chỉ Là Chút Đồ Dùng Của Phụ Nữ!
15. Chương 15: Anh Không Vui, Vì Cô Đã Bỏ Quên Anh!
16. Chương 16: Yêu Cầu Cô Đan Khăn Quàng!
17. Chương 17: Trông Thật Đáng Yêu!
18. Chương 18: Không Thể Điều Khiển Cô Ta Nữa
19. Chương 19: Nguyễn Đại Ca Giấu Chị Kĩ Quá!
20. Chương 20: Cô Thật Có Tâm Cơ!
21. Chương 21: Anh Đến Đây Một Lát!
22. Chương 22: Dám Trêu Ghẹo Vợ Tôi Trước Mặt Tôi Sao
23. Chương 23: Sắc Mặt Bỗng Chốc Tối Tăm Đáng Sợ!
24. Chương 24: Luôn Luôn Ở Bên Cạnh Cô
25. Chương 25: Không Dự Tính Có Con!
26. Chương 26: Chuyện Con Cái Không Gấp
27. Chương 27: Nó Đã Vì Cháu Mà Tốn Không Ít Tâm Tư
28. Chương 28: Cố Tình Làm Anh Ta Giận Bỏ Đi
29. Chương 29: Em Có Nhớ Anh Không?
30. Chương 30: Dâu Nhà Họ Nguyễn Chỉ Mỗi Mình Cháu
31. Chương 31: Cô Thật Sự Hết Yêu Anh Rồi
32. Chương 32: Sự Hụt Hẫng Trong Đáy Lòng
33. Chương 33: Đứa Con Mong Đợi Từ Lâu Đã Không Còn Nữa
34. Chương 34: Tốt Nhất Cô Đừng Gạt Tôi
35. Chương 35: Cô Nói Xem Tôi Phải Trừng Phạt Cô Như Thế Nào?
36. Chương 36: Cháu Muốn Ly Hôn Với Anh Ấy
37. Chương 37: Chặn Tất Cả Những Lời Cô Nói
38. Chương 38: Nguyễn Thiên Lăng, Anh Thật Ấu Trĩ!
39. Chương 39: Chúng Ta Là Vợ Chồng
40. Chương 40: Đưa Cô Đi Gặp Gỡ Bạn Bè
41. Chương 41: Em Uống Rượu Giúp Anh, Anh Phải Lái Xe
42. Chương 42: Tốt Hơn Cứ Để Tôi Uống Vậy
43. Chương 43: Em Hận Tôi Chuyện Gì?
44. Chương 44: Nguyễn Thiên Lăng, Tôi Chịu Đựng Anh Đủ Rồi!
45. Chương 45: Vũ Phi Có Ông Chống Lưng Đấy
46. Chương 46: Ba Vợ, Để Con Đưa Số Tiền Này
47. Chương 47: Không Có Phước Nhận Sự Phục Vụ Của Anh Ta!
48. Chương 48: Có Cần Dìu Cô Đi Nhà Vệ Sinh Không?
49. Chương 49: Tôi Đã Viết Chi Phiếu Cho Ba Dượng Rồi!
50. Chương 50: Ở Bên Cạnh Tôi Suốt Đời!
51. Chương 51: Ông Nội Cứu Con Với!
52. Chương 52: Không Thể Nào Sống Tiếp Với Anh Ta
53. Chương 53: Còn Đắng Hơn Uống Thuốc Đông Y
54. Chương 54: Anh Không Chịu Tôi Cũng Phải Ly Hôn!
55. Chương 55: Miệng Nói Có Trong Lòng Nghĩ Không Chính Là Em!
56. Chương 56: Còn Dám Đi Lẻo Mép Với Mẹ Tôi!
57. Chương 57: Qua Đây Xin Lỗi Tôi Ngay
58. Chương 58: Tôi Tên Là Tiêu Lang
59. Chương 59: Bỏ Nhà Ra Đi
60. Chương 60: Không Mở Cửa, Tôi Sẽ Đạp Tung Cửa!
61. Chương 61: Không Có Người Phụ Nữ Khác
62. Chương 62: Chút Nữa Theo Anh Về Nhà!
63. Chương 63: Lão Thái Gia, Thiếu Gia Gọi Hoài Không Dậy
64. Chương 64: Tính Khí Thiếu Gia Cũng Thật Quá Đáng
65. Chương 65: Điểm Đáng Ghét Của Anh Ta
66. Chương 66: Thủ Công Hạ Sốt Cho Anh Ta
67. Chương 67: Không Được Đi, Cô Là Của Tôi
68. Chương 68: Anh Cảm Thấy Có Chút Thiệt Thòi
69. Chương 69: Như Thế Nào Mới Gọi Là Truyền Nhiễm?
70. Chương 70: Bà Xã, Em Hiểu Lầm Anh Rồi
71. Chương 71: Cho Anh Một Cơ Hội Yêu Em
72. Chương 72: Cô Không Có Điểm Nào Có Thể So Sánh Với Cô Ấy!
73. Chương 73: Chỉ Có Chiều, Không Có Yêu
74. Chương 74: Đưa Cơm Cho Nguyễn Thiên Lăng
75. Chương 75: Bà Xã, Vẫn Là Em Thương Anh
76. Chương 76: Phúc Lợi Anh Đưa Ra
77. Chương 77: Anh Lăng, Anh Bị Người Ta Nhắm Trúng Rồi
78. Chương 78: Hình Như Hắn Ta Muốn Đối Đầu Với Tôi
79. Chương 79: Hủy Hoại Người Hắn Yêu Thương Nhất
80. Chương 80: Anh Yên Tâm, Tôi Vẫn Chưa Bị Thiêu Chết
81. Chương 81: Người Máu Lạnh Tàn Nhẫn Nhất Thế Giới
82. Chương 82: Ngày Nào Cũng Làm Mặt Lạnh
83. Chương 83: Biến Cô Thành Đồ Vật
84. Chương 84: Con Với Anh Ấy Không Được Tốt Lắm
85. Chương 85: Đi Tham Quan Hoàn Cảnh Của Khách Sạn
86. Chương 86: Cười Thành Bộ Dạng Như Vậy…
87. Chương 87: Cô Trễ Mất Hai Phút Bốn Mươi Giây!
88. Chương 88: Còn 10 Giây Không Nên Lãng Phí!
89. Chương 89: Nhớ Phải Hòa Hợp Với Thiên Lăng
90. Chương 90: Nguyễn Thiên Lăng Mất Hết Thần Thái Như Vậy
91. Chương 91: Người Đó Trở Về
92. Chương 92: Trong Mắt Anh Chỉ Có Cô
93. Chương 93: Anh Luôn Là Chồng Của Cô
94. Chương 94: Đợi Anh Ly Hôn Rồi Sẽ Cưới Em
95. Chương 95: Đừng Làm Chuyện Có Lỗi Với Tôi
96. Chương 96: Đơn Ly Hôn
97. Chương 97: Anh Ta Bị Tâm Thần Phải Không?
98. Chương 98: Hiểu Lầm Này Lớn Rồi
99. Chương 99: Cô Sẽ Không So Sánh Với Nhan Duyệt
100. Chương 100: Món Quà Rơi Trên Mặt Đất
Giang Vũ Phi mở trừng đôi mắt, vẫn chưa tin hoàn toàn vào sự việc.
Anh ta kêu cô biến khỏi đây!
Cô là vợ anh ta, cô còn đang mang thai của anh ta, bây giờ lại đang nửa khuya trời đông gió rét.
Kêu cô cút khỏi đây trước mặt ả tình nhân!
"Được! Đi thì đi... tôi cóc cần!"
Giang Vũ Phi bi thương và phẫn nộ, cô đưa tay lau giọt nước mắt ngay khóe mắt, dứt khoát quay người đi về phòng ngủ.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn theo dáng cô, ánh mắt lạnh lùng tăm tối.
Anh nghĩ cô sẽ không bỏ đi, người phụ nữ ấy sao dám rời xa anh.
Nhưng sự việc vừa rồi đã làm cho anh mất hứng.
Kết thúc qua loa, chỉnh lại trang phục, anh dựa vào Sofa đốt điếu thuốc, rít một hơi sâu, nhả ra làn khói nhạt.
Nhan Duyệt tựa vào anh, quyến luyến ôm lấy cánh tay anh, cụp mắt tỏ vẻ uất ức.
“Lăng! Đều là lỗi của em. Đáng lẽ em không nên nói những lời như vậy. Dù thế nào thì cô ấy cũng là vợ anh.”
Người đàn ông dụi điếu thuốc vô gạt tàn, nâng chiếc cằm xinh xắn lên, nhếch môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Không liên quan đến em... người anh yêu là em. Nếu không phải ông nội bắt anh cưới cô ta thì em đâu phải chịu nhiều thiệt thòi!”
“Lăng, em không thiệt thòi, chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi.”
Nhan Duyệt cảm động dựa vào vai anh, tỏ ra mong manh yếu đuối.
Nguyễn Thiên Lăng đang định an ủi cô ta vài câu thì thấy Giang Vũ Phi đã thay đồ, xách vali cố sức đi từ trên lầu xuống.
Cô vác một cái bụng lớn, lại xách cái vali thật lớn, dáng vẻ từ trên lầu bước xuống làm người ta sợ hãi.
Nguyễn Thiên Lăng hơi giật mình, đứng dậy lao lên, chụp lấy cổ tay cô.
“Cô làm cho ai xem hả? Cô tưởng cô đi rồi tôi sẽ mở miệng xin cô ở lại sao?”
Tay Giang Vũ Phi run rẩy... cô đau khổ nhìn anh, cười nhạt: ”Anh yên tâm! Tôi đi rồi sẽ không trở lại. Sau này anh thích dẫn ai về cũng được, tôi sẽ không làm anh chướng mắt nữa!”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, phút chốc đáy mắt phủ đầy khói xám.
Giang Vũ Phi ở trước mặt anh lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, bây giờ lại dám nói với anh bằng giọng đó, tất nhiên anh thấy vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
“Giang Vũ Phi, cô xem cô trở nên lớn gan rồi! Đừng tưởng cô mang thai, tôi không dám làm gì cô nhé!”
Tim Giang Vũ Phi đã rất đau khổ mệt mỏi, giờ còn bị xát thêm muối.
Cô kiên quyết không để rơi giọt nước mắt nào, lấy sức vùng vẫy: “Nguyễn Thiên Lăng, tôi nói cho anh biết, những ngày tháng như vậy tôi chịu đựng đủ rồi! Tôi không còn muốn ở đây, cũng không muốn thấy mặt anh nữa! Anh buông tôi ra, buông ra!”
“Cô…” - Nguyễn Thiên Lăng không những không buông, anh còn siết chặt hơn nữa.
Trong lúc giằng co, cái vali rơi xuống cầu thang, điều này như kích thích cô, làm cô giằng co thêm dữ dội.
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay nắm lấy cánh tay kia của cô, dồn sức vào đôi tay, đáy mắt chứa đầy sự tức giận.
Anh giận dữ, cô càng giận dữ hơn…
Giang Vũ Phi giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, cô cắn vào cánh tay anh, Nguyễn Thiên Lăng đau quá hất tay ra, thân thể Giang Vũ Phi bị đẩy từ trên lầu xuống.
“Á…” - Hòa theo tiếng thét thất thanh, cô lăn từ trên hơn hai mươi bậc thang xuống.
“Đau quá!” - Bị té mạnh xuống dưới, Giang Vũ Phi ôm chặt bụng, mặt trắng bệch, gương mặt nhăn nhó.
Nguyễn Thiên Lăng ngây người trong chốc lát, nhanh chóng chạy xuống đỡ cô dậy.
“Cô có sao không?” - Anh lo lắng hỏi.
Xem tiếp: Chương 3: Chết Đi Sống Lại!