441 Thời điểm tin tức rơi vào tai Thanh châu, Đào gia vừa ăn qua cơm chiều. Biết được gia đình an bình, thành cấm thả lỏng, có thể trở về Bình châu, Đào Thuấn Khâm liền không hề cố ý giấu diếm Đào thị, đem sự tình kể lại cho nàng nghe.
442 Màn trúc khẽ rủ, ngay bên cạnh là bồn tử vi, ló ra mấy cành lá sum xuê nồng đậm, hoa nở như cẩm. Đậu Nhi cầm cây kéo mạ bạc, chuyên tâm chủ định cắt bớt những đóa nào bị héo, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đi tới, lập tức khuôn mặt tươi cười, buông cây kéo tiến lên hành lễ.
443 Lễ bồi này một chút thành ý đều không có, nào có chuyện bản thân đã làm sai, giải thích nhận lỗi với người ta còn nói ra khuyết điểm của người ta chứ? Lục Giam càng tức giận: “Nàng thật quá đáng, chờ ta cũng lừa nàng giấu giếm nàng một hồi xem? Xem nàng sẽ hào phóng thế nào.
444 Bóng đêm mê ly, trong không khí tràn ngập mùi hương ngào ngạt của hoa nhài, côn trùng không rõ tên ở trong bụi hoa phát ra thanh âm khoái hoạt. Lâm Cẩn Dung buông quạt trong tay, đứng dậy cởi áo khoác, chỉ còn lại yếm màu lam nhạt, từ trong bồn lấy khăn tay chà lau trên người.
445 Trạm dịch lâu năm thiếu tu sửa, chung quanh tản ra một cỗ ẩm mốc, mặc dù đã dùng đệm chăn xông hương nhà mình, cũng không che nổi mùi hương này. Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam sóng vai nằm ở trên giường, nhẹ giọng cùng hắn kể lại chuyện từ trước: “Năm ấy, chúng ta đi Thanh châu dự lễ sinh thần của cữu mẫu…… Đi qua đây, Ngô Tương thế nào cũng phải cùng ta tỷ thí thổi sáo, nhất định phải phân cao thấp.
446 Đảo mắt liền vào thu. Nghị sự việc xây dựng nghĩa trang mỗi tháng một lần đã xong, Lâm Cẩn Dung tiễn bước mọi người tới đàm luận, hướng về một góc nhã thất của trà tứ.
447 Lục Kiến Tân nổi giận đùng đùng đem một phong thư đặt ở trên bàn, tức giận nói: “Đúng là tham quan, sao không xử lý bọn họ chứ! Động tí là tiền, thiếu còn không thành, kéo bè kết phái, thật đáng giận đến cực điểm!” Hắn nay xem như tìm được phương pháp, đã liên lạc, tiếc rằng tiêu phí quá lớn, phải ngẩng mặt cầu người không tính, còn phải tốn của cải, vì thế lại có chút oán trách Mai Bảo Thanh: “Không có tên kia thì sẽ không hỏng việc.
448 Đồ thị và Lục Kiến Lập nghe thấy Lâm Cẩn Dung nói chuyện, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đều mang theo vài phần sáng rọi, ánh mắt đảo qua, không thấy Nghị Lang, sáng rọi kia lại ảm đạm vài phần.
449 Lâm Cẩn Dung trả lời theo tình hình thực tế: “Nàng không có bản sự. Nếu là kinh doanh không tốt phải bồi tiền, ngày sau chỉ sợ không tiện gặp mặt. ”Lã thị cười cười: “Ta muốn nhắc tới một người, là thân thích nhà mẹ đẻ ta, lúc trước từng đi qua trà tứ của muội, thấy cũng không tệ lắm.
450 Lục Thiện không trúng cử, Lục gia mọi người tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không thấy kỳ quái. Công danh nếu dễ thi đỗ như thế, Nhị phòng cũng sẽ không đến mức không có một sĩ tử nào, trên đời này có biết bao nhiêu lão thư sinh khổ đọc cả đời, mà cái gì cũng chưa đạt được.
451 Lục Giam gọi đám người Anh Đào vào thắp sáng đèn, mang đồ ăn lên. Trước đem Nghị Lang giao cho Đậu Nhi cùng Phan thị, đuổi bớt hạ nhân, tiếp đó Lâm Cẩn Dung đưa qua canh, hắn cố gắng khiến ngữ khí có vẻ bình thản chút: “Khi ta ở Thái Minh phủ bên kia nghe nói Tiềm châu lại đã xảy ra dân loạn.
452 Lục Giam trấn an vỗ vỗ bả vai Lâm Cẩn Dung: “Đừng vội, để ta đi xem. Có lẽ là tình huống giống như lần trước cũng không chừng. ” Vẻ mặt của hắn nhìn qua dường như thực bình tĩnh, ngữ khí động tác đều thực nhẹ nhàng, nhưng hắn rất rõ ràng, sự tình giống nhau không có khả năng liên tục phát sinh hai lần, cái gọi là thắng lợi của quan binh hơn phân nửa có vấn đề.
453 Hà di nương mắt thấy Lục Kiến Tân bước đi không thèm ngoái đầu lại, cúi đầu gọi một tiếng: Lão gia……”Lục Kiến Tân lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn lên, thấy Hà di nương hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc nhìn mình, liền hơi hơi nhíu mày nói: “Còn không nhanh thu thập? Nhanh thu thập rồi tới chính đường!”Hà di nương cùng Tiểu Tinh, A Nhu liếc nhau, xác định hắn không phải muốn vứt bỏ mặc kệ các nàng, vì thế mới lộ ra vài phần tươi cười, nhanh chóng chạy đi thu dọn.
454 “Ông trời của ta a, ông trời của ta a. ” Đồ thị gào khóc, gắt gao ôm Lục Kiến Lập, càng không ngừng kêu: “Đòi mạng, đòi mạng a. ” Lục Kiến Lập mặt như giấy vàng, thở phì phò nhẹ nhàng chụp tay nàng: “Đừng sợ, đừng sợ.
455 Lâm Cẩn Dung cúi đầu, gắt gao đem Nghị Lang ôm vào trong ngực xuống xe. Đậu Nhi trầm mặc quăng hộp đựng đầy trang sức trước một phỉ binh tản ra mùi máu tươi nồng đậm trên người.
456 Trên quan đạo ngoài thành Bình châu một mảnh lầy lội, nơi nơi đều là dân chúng chạy nạn, rất nhiều người quần áo không chỉnh tề, búi tóc tán loạn, vẻ mặt hốt hoảng.
457 Hạ nhân Ngô gia kia không nghe Lục Kiến Tân hỏi còn đỡ, mới vừa nghe thấy, liền ai ai khóc lên: “Lão thái thái nhà ta không còn, Đại gia cũng bị chém một đao.
458 Sự tình phát sinh, biến cố tới quá mau quá nhanh!Thời điểm người Lục gia thấy Lục Kiến Tân bị ngã ngựa, mấy quan binh kia đã chạy xa, thậm chí ngay cả bộ dạng người đã đả thương kia cũng không thể thấy rõ ràng.
459 “Cố tình gây sự. ” Lục Kiến Trung giận dữ, dùng sức vung tay áo nói: “Ngươi coi ta là người nào? Ta chỉ là kẻ vì tư lợi chỉ lo bản thân sao? Tổ mẫu ngươi không phải là thân mẫu của ta sao? Mẫu thân ngươi không phải là tẩu tử của ta sao? Nhi tử của ngươi không phải tôn tử của ta sao? Tam thúc phụ của ngươi không phải là thân huynh đệ của ta sao? Ta sẽ không thề, ngươi đây là đang vũ nhục ta khinh người quá đáng.
460 Xe bò không có mái, trống không, mưa tuyết rơi xuống, trực tiếp rơi vào đầu và trên người, băng lạnh thấu xương. Nhóm nữ quyến Lục gia trầm mặc đi thành một đoàn, dựa sát vào nhau sưởi ấm.