81 Gạt đi những cảm xúc rối ren nọ, thực ra Lý Tiểu Bảo là một đứa nhỏ rất đáng yêu, vừa hoạt bát, vừa đơn thuần, nghĩ gì nói nấy, khá giống Tiểu Phong Tử năm xưa, nhưng dễ gần hơn hẳn Tiểu Phong Tử, ít nhất thi thoảng sẽ không phun ra mấy câu nghe muốn đấm.
82 Từ khi Hoa Hoa trở về, tôi vẫn luôn muốn trò chuyện cùng cậu, bất kể là về chủ đề gì, chỉ cần có thể ngồi trò chuyện với nhau là tốt rồi, nhưng từ đầu tới cuối tôi lại không tìm được cơ hội.
83 Cứ nói rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, nhưng thực ra cũng còn tùy rượu thơm nhiều hay thơm ít, sư phụ ở lại hai tháng, lập tức biến quán ăn nhỏ nhan nhản đâu cũng có của chúng tôi thành một nhà hàng độc nhất vô nhị, thấm đậm tinh hoa, khách quen thì thôi khỏi nói, cái chính là cả người của đài truyền hình cũng đến phỏng vấn, cái gì mà đột nhiên xuất thế, rồi thì là thình lình bứt phá, thiếu điều còn tung hê tôi lên làm Quách Đức Cương của giới ẩm thực.
84 Chu Thành là một người lãnh đạm, đối với chuyện của mình còn chẳng nhiệt tình chứ đừng nói gì chuyện của kẻ khác, cho nên hắn có thể để ý việc này, quan tâm việc kia, nhưng tất cả cũng chỉ có hạn.
85 Văn phòng của Du Khinh Chu không lớn, nhưng tiện nghi đầy đủ, có cả một gian phòng nghỉ, bảo là dùng để trực ca đêm. Tôi không hiểu lắm, đã đi ngủ mà còn gọi là trực ca đêm? Nhưng đứa nhỏ khóc mệt, vừa hay có chỗ ngả lưng.
86
Không đợi tôi thăm dò Lưu Địch xong, đương sự đã trở lại.
“Nói gì mà hăng say thế?” Lưu Địch kéo ghế ngồi xuống.
“Linh tinh ấy mà. ” Vương bát đản thuận miệng đáp, sau đó hỏi, “Xã giao xong rồi hả?”
“Xã giao có bao giờ mà xong, nhưng…” Lưu Địch nhìn về phía tôi, toét miệng cười trông kiểu gì cũng thấy mờ ám, “Ở đây có chuyện quan trọng hơn.
87 Ròng rã cả buổi, tôi lăn qua lộn lại suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của Hoa Hoa như thế nào. Ý cậu là gì? Vẫn để ý đến tôi? Hay đã gạt bỏ hết tất cả những chuyện trước khi cậu rời nhà đi rồi? Tôi không biết phải hiểu như thế nào, suy đoán nào cũng không hoàn mỹ, không chắc chắn, thậm chí tôi còn tính đến cả chuyện vì diễn đạt không thoát nghĩa nên mới dẫn đến hiểu lầm.
88 Lúc ăn cơm, hai bọn tôi gọi một tá bia, lần trước tắm là chính, không có thời gian uống, lần này uống là chính, tất nhiên chẳng ngại ngần gì, hết ly này đến ly khác, không cần lý do, cứ uống cho thời gian đã qua là đủ rồi.
89 Trầm lặng, như một tấm lưới bao trùm lấy tôi, tôi thà rằng Hoa Hoa giận dữ, gào thét, còn hơn là cậu cứ bình tĩnh trong giờ phút này, lạnh lẽo đến hít thở không thông.
90 Hoa Hoa đi chưa được bao lâu thì tôi liền ngủ, lúc này thật là mệt mỏi, vậy nên giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng, khi tình lại thì thấy cậu nhỏ ngồi xổm bên giường nhìn tôi, ngẩn người.
91 Vừa chớp mắt thì mùa đông liền đến, tuyết đến nay vẫn chưa rơi, thời tiết rét lạnh mà khô ráo. Rất nhiều người dân lao động từ quê ào ào đua nhau lên thành phố, món cay Tứ Xuyên nghênh quán đón sinh ý một năm làm ăn phát đạt, vị sư phụ kia lại không hề báo trước nói rằng muốn về Bắc Kinh.
92
Chu Thành lần đầu tiên nhìn thấy Dung Khải là ở khu bốn phòng chín.
Lúc Dung Khải được quản giáo dẫn vào, mặt mày vẫn còn mờ mịt vô thố chẳng hiểu gì.
93
Trong tù, mọi người đều yêu thích thời gian được rảnh rỗi hít thở khí trời, nhưng Chu Thành lại là ngoại lệ.
Quạt trần thổi loạn trang sách, bên ngoài ánh nắng quá mức gay gắt, Chu Thành luôn nghĩ ngồi trước cửa sổ có phải là thoải mái hơn không.
94 Lần đầu tiên Chu Thành cùng Kim Đại Phúc làm tình chỉ là đánh bậy đánh bạ mà ra. Tuy rằng ngay sau đó Kim Đại Phúc vô cùng hối hận, Chu Thành lại không nói gì, nhưng chuyện xảy ra lần đầu tất nhiên sẽ có lần hai lần ba.
95 Chu Thành đã vài năm rồi chưa cầm qua xẻng, lần cuối cũng là lúc tốt nghiệp đại học, trùng với thời gian với lúc cùng đơn vị đi công tác, một đám người vào rừng trồng cây, nhưng sau này chẳng có cây nào ngóc đầu lên chào nắng.
96
Phải nói năm 2008 thật đặc biệt, đầu năm tuyết rơi, giữa năm động đất, tám tháng qua xảy ra không ít chuyện lớn, quả là một năm đầy sống gió.
“Năm nay thực không bình thường nha…” Phùng Nhất Lộ phát biểu tấm lòng dân chúng.
97
[9]
Dung Khải ra tù, sau đó là Phùng Nhất Lộ, thiếu hai người bọn họ phòng mười bảy trở nên thật trầm. Hoa Điêu khi làm việc đột nhiên chăm chỉ lạ thường, cư nhiên phá lệ hoàn thành nhiều hơn số lượng đã giao, liền được điểm thưởng.
98
[11]
Như Chu Thành tưởng tượng, sống cùng Phùng Nhất Lộ và Dung Khải đặc biệt thoải mái. Hắn thậm chí còn hận chuyện này xảy ra thật trễ, phí hoài tuổi thanh xuân, nếu như hắn có thanh xuân để mà phung phí.
99
[12]
Chu Thành phát hiện gần đây Dung Khải không còn tìm mình gây phiền nữa.
Chuyện này thật lạ, hai người sống chung một căn nhà, vậy mà ngẩng đầu lên không thấy cúi đầu xuống chẳng thấy tăm hơi, bình thường hắn chỉ cần động đầy một cái là người kia liền đến chuốc phiền, bây giờ thì sao, có chuyện buồn lại không nói hắn?
Chu Thành tâm vẫn còn nghi vấn, nhưng không có thời gian đi giải bày, bởi vì quầy thịt nướng của họ bị xua đuổi, hiện tại phải bận rộn tìm mặt tiền để khai điếm.
100
[13]
Dung Khải dù không phải là người kín miệng, nhưng vẫn không thể bảo vệ bí mật, đem kế hoạch nhờ giúp đỡ kia nói cho Chu Thành. Chu Thành nghe xong đối với lực sát thương của nó này vẫn phục sát đất.