21 Nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông chủ Hoàng, Lâm Vệ Quốc liền mỉm cười, nhận lấy khẩu súng, giật cò tách tách để ông chủ Hoàng xem:-Không sao, ông chủ Hoàng đừng sợ, không có đạn đâu.
22 -Trưởng phòng Ngưu? Cái gì mà trưởng phòng Ngưu? Gọi một đứa trẻ con như vậy. Lâm Vệ Quốc nhướn mày lên. Ấn tượng của Lâm Vệ Quốc về Hoàng Lâm Lâm vẫn rất tốt, là một cô gái hiểu chuyện lễ phép, nhưng đã bị tên trưởng phòng Ngưu này làm cho sợ đến mức mặt trắng bệch rồi.
23 Nhưng hiển nhiên, vừa bình tĩnh lại Trưởng phòng Ngưu đã cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút yếu thế. Ánh mắt nhìn Lâm Vệ Quốc hỏi-Ông là ai? Từ đâu đến?Lâm Vệ Quốc không phải ngay cả tên mình cũng không dám nói ra, đối với thân phận quân nhân Lâm Vệ Quốc từ trước đến này tự hào mười phần, hơn nữa, cũng cảm thấy tự hào với thân phận quân nhân của mình.
24 Trưởng phòng Ngưu biết, một khi Bí thư Tôn biết được cách làm việc của mình, nhẹ nhất sẽ chuyển công tác của mình, thậm chí trực tiếp cách chức hay không cũng không biết chừng.
25 Quỹ đạo chiến thuật là thứ tốt, nhưng cũng chỉ là một thứ cơ bản, không có quỹ đạo chiến thuật, nếu không có phụ kiện chiến thuật đi kèm, thì quỹ đạo sẽ thành gánh nặng.
26
27 Nhiệm vụ quỹ đạo giao cho cơ sở chế tạo và sửa chữa của phân quân khu, chuyện này không liên quan nhiều đến Lâm Hồng Phi. Thật ra bởi vậy mà Hoàng sư phụ chiếm không ít vinh quang.
28 -Lãnh đạo quan trọng của nhà máy đã mang theo 18 triệu chạy trốn. -Cái gì?Lâm Hồng Phi trợn mắt há hốc mồm!Mặc cho Lâm Hồng Phi nghĩ như thế nào cũng thật sự không ngờ, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy! Đây chính là 18 triệu, ở năm 1991 mười tám triệu là thế nào? So với 20 năm sau, tương đương với 180 triệu.
29 -Có?-Thật sự có cách?Vẻ mặt buồn bã của Đông Phương Tiểu Linh bỗng sáng lên, vui vẻ nhìn Lâm Hồng Phi, trong sự vui vẻ còn có chút nghi ngờ-Cậu không nên nói dối tớ.
30 Làm thư ký cho lãnh đạo, lãnh đạo đang có chuyện gì sứt đầu mẻ trán anh ta đương nhiên biết. Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới, lúc lãnh đạo đang đau đầu để giải quyết vấn đề này, chuyện mọi người lo lắng nhất vẫn xảy ra.
31 Chuyện lãnh đạo Nhà máy chế tạo xe máy Bắc Quận cầm theo một trăm tám mươi triệu chuẩn bị sửa chữa cùng với nghiên cứu phát triển sản phẩm mới chạy trốn đến giờ mới là chuyện cơ mật cao nhất, tuyệt đối không thể nói.
32 Lời nói của Lâm Hồng Phi rất đơn giản, nhưng khiến cho Thư ký Phạm và cả Bí thư Đông Phương đều phải sang mắt ra. Trên ban quản lý tài chính thành phố cũng đã rót cho một khoản tiền, khi đến tài khoản của xưởng xe máy cũng đã chuyển lại, khiến cho công nhân sau khi thấy tiền đã về tài khoản cũng sẽ muốn chuyển đi.
33 Đã có biện pháp rồi sao ạ?Phó chủ tịch Lưu nghe mà như mở cờ trong lòng. Lúc này ông cũng không còn quan tâm đến chuyện trước giờ sao mọi người cùng thảo luận mà không tìm cho ra được biện pháp gì, nhưng giờ hỉ trong nháy mắt mà Bí thư Đông Phương đã có biện pháp, và vấn đề quan trọng nhất, mấu chốt nhất bây giờ chính là : Đã có biện pháp.
34 -Từ thiết kế đến lần thử nghiệm lần cuối, vượt qua mức 120 triệu đô la Mỹ. -Nhiều như vậy sao?Đông Phương Tiểu Linh nghe Lâm Hồng Phi nói xong mà hết cả hồn, nhưng ngay lập tức cô cũng đã phản ứng lại nói:-Làm sao mà anh biết được?Lẽ ra đối với chuyện về phí này thường là bí mật đối với các công ty, đương nhiên tuyên truyền với bên ngoài lại là một chuyện khác, nhưng công ty Suzuki cũng chưa từng thông báo chuyện giá của GS 250, Lâm Hồng Phi lại biết được chuyện đó nên Đông Phương Tiểu Linh đã cảm thấy có gì đó lạ.
35 Theo “quy tắc” sử dụng sinh viên đại học trong thời buổi này, những sinh viên chính quy sau khi tốt nghiệp, chỉ có thể vào các cơ quan của chính quyền, thông thường đều sẽ được sắp xếp cho vị trí phó phòng gì đó, những sinh viên đã tốt nghiệp trường Đại học thông thường sẽ được làm chức Phó phòng (cũng sẽ nhận được đãi ngộ của cấp Phòng) hoặc làm chức phó của một bên nào đó, một sinh viên tốt nghiệp chắc chắn là có tiếng thơm rồi, sau đó sẽ là cấp chính quy, nếu như đồng ý xuống bên dưới làm như xuống xã, hay thị trấn thì lập tức sẽ được sắp xếp một vị trí đương nhiên là trên cả chức Phó phòng kia, sau đó cũng sẽ mở ngoặc là nhận được đãi ngộ như cấp chính quy, chỉ cần biết làm người, thì chắc chắn là sẽ được đề bạt lên rồi, nếu như là một sinh viên tốt nghiệp thuộc 211 hay 985 trường hay những sinh viên tốt nghiệp trường trọng điểm thì chắc chắn là không chỉ có nhận được như thế, bởi vì nguồn nhân lực cực kỳ khan hiếm, bên chính quyền cực kỳ coi trọng những sinh viên đại học tốt nghiệp như vậy, để thu hút nhân tài, các cấp chính quyền cung đã tìm tòi khuyến khích cách dùng người không vi phạm pháp luật, để có thể cho các sinh viên được những ưu ái nhất định, đủ tư cách để nhận được những đãi ngộ chính.
36 Nửa tháng, chỉ cần thời gian nửa tháng thôi, hai chiếc xe máy sẽ được sinh ra từ bàn tay của Lâm Hồng Phi. Một chiếc là Lâm Hồng Phi dùng dung tích 250, một chiếc để cho Đông Phương Tiểu Linh.
37 -Mấy hôm trước không phải Tiểu Linh đã nói là cùng với con trai của Tham mưu trưởng Lâm làm chiếc xe máy sao, tôi nghĩ chiếc xe này là do hai người đó làm ra, trong thành phố không có chiếc xe như thế.
38 -Được, động lực rất ổn, đúng là có lực. Chiến sĩ kia nói, liền khen ngợi chiếc xe mà Lâm Hồng Phi thiết kế:-Còn hơn cả 750 nhiều, đúng là khí thế quá.
39 Đợi cho những người trong nhà máy đi thử một lượt, hai chiếc xe không có biển, không có chứng từ gì đã được Lâm Hồng Phi lái phi ra đường. Từ nhà máy chế tạo của quân khu đến khu nhà ở của người trong quân khu mất một đoạn đường nhất định, ngay từ đầu Lâm Hồng Phi đã thấy lo lắng trong lòng, không biết là liệu mình có bị cảnh sát bắt không, nhưng khi qua mấy chỗ rẽ, thấy các anh cảnh sát dường như không để ý đến sự tồn tại của mình, nên hắn đã bừng tỉnh.
40 Tuy cho rằng Lâm Hồng Phi đang nói khoác, quyết không tin rằng Lâm Hồng Phi còn lợi hại hơn cả người Nhật, nên trong lòng không tin vẫn là không tin, hiện thực lại đang hiện ra trước mắt, Lưu Khôn cũng là phục việc làm của Lâm Hồng Phi, tự bản thân có thể chế tạo ra chiếc động cơ, đúng là không phải người nào cũng có thể làm được bèn cười nói :- Được, vậy tôi sẽ chờ xem…Nói xong anh ta lại liếc nhìn chiếc xe của Lâm Hồng Phi nói:- Này, hay là chúng ta đổi xe cho nhau?-Được, cũng lâu rồi tôi không lái xe rồi, đúng lúc đang muốn luyện tay lái.