21 Tưởng Nhược Nam vừa quay về Thu Đường viện thì Phương ma ma vội vàng chạy đến trước mặt nàng, “thụp” một tiếng quỳ ngay xuống đất, liên tục dập đầu mấy cái.
22 5. 2
Thái phu nhân cho người đưa Hồng Hạnh và Ngọc Liên vào.
Bị giam một đêm, tinh thần của hai nha đầu này có chút chán nản, cả hai quỳ dưới đất, đầu cúi gằm.
23 5. 3
Liễu Nguyệt ngẩn người, sao đột nhiên lại hỏi tới cô ta chứ? Cô ta nhìn Vu Thu Nguyệt một cái, rồi lại nhìn sang Tưởng Nhược Nam, bộ dạng bối rối.
24 5. 4
Buổi chiều, nha đầu Đỗ Quyên bên Thái phu nhân đến, tới hành lễ trước mặt Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam thấy cô ta tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tính cách có vẻ trầm tĩnh, ngoại hình không được bằng Hồng Hạnh, Ánh Tuyết nhưng khá đoan trang.
25 5. 5
Khi đến viện tử, thấy cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa ra, dẫn Lưu Tử Căng và Tưởng Nhược Nam vào, trong sân có một cây hòe, mây khóm hoa dại, cảnh sắc tiêu điều.
26 Không lâu sau, Mai Hương đã mang hai đồng tiền và dầu vào theo yêu cầu của nàng. Tưởng Nhược Nam lại sai Mai Hương đi lấy nước, để nàng rửa sạch tay. Rồi dùng rượu khử trùng hai đồng bạc này.
27 6. 2
Tưởng Nhược Nam không quan tâm tới Cận Thiệu Khang nhiều như Vu Thu Nguyệt nên không biết thói quen của hắn, nàng không biết rằng Cận Thiệu Khang hắn năm ngày mới “chạm” vào người vợ một lần, nếu không giờ nàng đã không lo lắng tới mức này.
28 6. 3
Vu Thu Nguyệt đang ngắm nghía một chiếc bình hoa tráng men Pháp Lang mạ vàng do Cổ Bảo trai gửi tặng. Mặc dù thân làm thiếp, nhưng Thái phu nhân rất hào phóng với cô ta, biết cô ta thích chơi đồ cổ, bèn bảo trưởng quỹ của Cổ Bảo trai mang những thứ quý giá ra cho cô ta lựa chọn.
29 6. 4
Cận Yên Nhiên ngồi xuống cạnh Vu Thu Nguyệt, an ủi: “Đừng sợ chị ta, tẩu càng sợ, chị ta càng đắc ý!”
Tưởng Nhược Nam đành coi như không nghe thấy, nàng nhìn Thái phu nhân, nàng muốn biết bà sẽ điều tra chân tướng việc này bằng cách nào!
Thái phu nhân dường như rất giận, bà chỉ vào a hoàn quỳ dưới đất, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy khai thật hết, nếu có nửa câu giả dối, lừa gạt ta, thì đừng trách ta độc ác!”
Bốn a hoàn sắc mặt trắng bệch, sợ hãi tới mức đã run lẩy bẩy, cả bốn người đều dập dầu cồm cộp, thể hiện rằng mình quyết không dám nói nửa lời điêu trá.
30 6. 5
Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam mặt mày lạnh nhạt xông vào phòng, vừa vào đã gọi: “Ánh Tuyết, mang chiếc roi của ta ra đây!”
Ánh Tuyết chạy đi tìm chiếc roi đặt vào tay Tưởng Nhược Nam.
31 Người đến tầm ba mươi tuổi, mặt tròn, mắt mày thanh tú, khí độ bất phàm, chính là cung nữ cận kề bên cạnh Thái hậu - A Diệp.
Tưởng Nhược Nam nhìn thấy bà ta sao có thể không vui chứ? Diệp cô cô đương nhiên không vô duyên vô cớ mà đến đây, nhất định là Thái hậu đến nhắc nhở nàng, không chừng còn muốn triệu nàng vào cung!
Nàng đi vòng qua bàn ăn, đến bên cạnh A Diệp, hai mắt sáng long lanh, cười nói: “Diệp cô cô, sao cô cô lại đến đây?”
Lúc này, Thái phu nhân cũng đứng dậy, khách khí cười nói: “Thì ra Diệp cô cô đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh.
32 7. 2
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Hay là cho Thái hậu dùng một ít nước đường trước, Thái hậu sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều!”
Lưu viện sử nghe những lời này thì nổi giận, lập tức hét lớn: “Ai mà dám nói những lời ngông cuồng như thế, Thái hậu mắc bệnh tiêu khát, phải kiêng đồ ngọt, sao có thể dùng nước đường!”
Tiếng hét giận dữ này của Lưu viện sử khiến tất cả mọi người trong nội điện đều giật thót mình vì sợ.
33 7. 3
Đám mỹ nhân lại tiến lên hỏi thăm Thái hậu, nhưng đôi mắt cứ quấn quýt lấy người Hoàng đế. Ánh mắt Hoàng đế nhìn khắp đám mỹ nhân một lượt, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ xinh đẹp nhất.
34 7. 4
Lý trí thì nghĩ thế, nhưng tình cảm lại không thể chấp nhận, “lần đầu tiên” của cả hai kiếp làm người, cứ thế mà trao cho hắn? Thật quá thiệt thòi!
Phải nghĩ cách mới được!
Nàng đi ra sau tấm bình phong, cởi y phục, nhanh chóng bước vào chiếc thùng gỗ lớn cho cả hai người cùng tắm.
35 7. 5
Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn thương bản thân.
36 7. 5
Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn thương bản thân.
37 Tưởng Nhược Nam không biết chuyện này. Thái phu nhân hoàn toàn không nói với nàng. Thái phu nhân chỉ cần một kết quả duy nhất, đó là Vu Thu Nguyệt không có thai trước Tưởng Nhược Nam, bà hoàn toàn không muốn sự giúp đỡ này của mình tạo cho Tưởng Nhược Nam làm chuyện gì quá đáng.
38 8. 2
A hoàn bên cạnh Lưu Tử Đồng là Mai Hương nhìn Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Hầu phu nhân, phu nhân cuối cùng cũng đến, ngày nào bọn nô tỳ cũng mong ngóng phu nhân! Lần trước sau khi phu nhân cạo gió cho tiểu thư, chỉ mấy ngày sau là tiểu thư có kinh trở lại.
39 8. 3
Cận Yên Nhiên nghe thấy thế, tò mò vén rèm lên nhìn ra ngoài, nhìn một lát bèn thở dài: “Là xe ngựa ủa Từ tiểu thư phải không nhỉ?”
“Từ tiểu thư nào?” Không thể không nói, các quý nữ tiểu thư trong Hoàng thành này thật quá nhiều, đi đến đâu cũng có thể gặp.
40 8. 4
Một vài người lại thấy có thiện cảm với Tưởng Nhược Nam, bắt đầu nhắc nhở nàng: “Phu nhân, thằng bé không thể sống được đâu, tốt nhất phu nhân hãy đi đi, Từ gia kia không nên đắc tội với họ!”
Đám nông phụ thấy Tưởng Nhược Nam đầu ướt đẫm mồ hôi, nhưng thằng bé vẫn chẳng có một chút phản ứng nào, đều mất hết niềm tin, bắt đầu lau nước mắt.