141 Chương 143: BỊ THƯƠNG Edit: Docke Đại khái đã hiểu được chân tướng, ta không truy tầm tiếp tình hình bên trong nữa. Hiểu biết này, ta nghĩ, nếu như muốn phải biết đến cùng, e rằng lại phải dính dáng đến Lâm Thụy.
142 Chương 144: GIA CÁT XIỂN SƯ Edit: Docke Lâm Thụy không để ý đến chuyện trong lòng bọn họ đang bách chuyển thiên hồi (suy nghĩ biến chuyển trăm ngàn lần), cũng không cảm thấy có điều chỉ bất ổn.
143 Chương 145: TƯ THẾ Edit: Docke Ta hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tìm kiếm bóng dáng ba người kia. Lâm Thụy vẫn duy trì tư thế cổ quái, nghiêng thả nửa thân trên hướng về phía ta.
144 Chương 146: THANH LÂU Edit: Docke Ta cùng Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ ngồi trong một cỗ xe ngựa rộng rãi, đối diện là Thụy Vương gia và lão cha. Vốn tưởng rằng Lâm Thụy sẽ dẫn theo một đội tùy tùng đông đảo.
145 Chương 147: MỸ THỰC Edit: Docke Với sự dẫn đường của hai người đó, chúng ta tiến vào một gian phòng rộng rãi. Trong phòng có bày một cái bàn sách thật lớn.
146 Chương 148: QUẢ CẦU THỊT. Edit: Docke Lâm Thụy đã sớm đón nhận trước, cung kính hành lễ. Hắn chẳng hề để ý đáp lễ lại, chỉ cười nói: “Vương gia thứ lỗi.
147 Chương 149: ÂM THANH TRONG ĐÁY LÒNG Edit: Docke Ta gục đầu xuống, thì thào nói: “Không thể nào…” Ta như thế nào lại nghe được âm thanh khó hiểu? Xiển sư cười cười, đôi mắt to trên khuôn mặt tròn tròn nheo lại: “Ảo nhật đại pháp của ta xưa nay chưa từng sai lầm.
148 Chương 150: PHƯƠNG VỊ Edit: Docke Đôi mày tằm có vẻ rũ xuống. Ta cho rằng điều này cho biết hắn có điều gì khó nói. Lâm Thụy lại nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Đại khái phương vị, là ở trong Tây Sở…” Ta cười thầm trong bụng.
149 Chương 151: VUI MỪNG Edit: Docke Lâm Thụy – Thụy Vương gia trở lại gian tiểu viện yên tĩnh của thanh lâu Hoa Thịnh. Bên cạnh hắn, vẫn theo lẽ thường, là thống lĩnh Diệp Bất Phàm.
150 Chương 152: THẬT KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ RẤT PHIỀN THÔI ĐÂU. Edit: Docke Bị hai người bọn họ kéo đến trước giường, bắt đầu trang điểm chải tóc. Nhưng khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là cái tên Vương gia đang đứng ở bên kia không biết suy nghĩ cái gì mà cứ cười dài hoài.
151 Chương 153: NGHI LỄ Edit: Docke Trải qua vô số những giáo dạy, sau khi ta cảm giác được bản thân sắp trở thành một con búp bê vải thì ngày tiến hành nghi lễ nhập môn rốt cuộc cũng đã đến… Một buổi sáng tinh mơ, ta bị một đàn ma ma vây quanh, mặc quần áo, diện trang sức.
152 Chương 154: UY LỰC CỦA CỔ NGỮ Edit: Docke Ta đi theo Lâm Thụy, cũng không biết đã vái bao nhiêu cái, quỳ bao nhiêu lần, chỉ biết ta đã quỳ đến mức hoa mắt, đỉnh đầu bốc hỏa.
153 Chương 155: THẸN THÙNG Edit: Docke Huyệt câm của Mẫu Phượng Thấm vẫn chưa bị điểm, nàng kêu lên: “Vì sao ngươi lại giúp ả, ngươi còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Tuyên Vương đỡ ta ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Sau này, ngươi chính là thê tử của ta.
154 Chương 156: THÁI TỬ PHI Edit: Docke Lão cha trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng trường bào đỏ sậm thêu vàng phóng vọt ra cửa, quay đầu, bất ngờ hỏi Tiểu Phúc Tử: “Vì sao ngươi không ngăn cản hắn?” Tiểu Phúc Tử nói: “Ta làm sao dám? Hắn chính là đương kim thái tử, hoàng thượng tương lai, con rể của ngài nha.
155 Chương 157: Ý THỨC TRÁCH NHIỆM Edit: Docke Lên xe ngựa, ta cùng với tân phu Thụy Vương gia đến hoàng cung. Sau khi bái kiến thỉnh an, Lâm Thụy đưa ta đến một tòa cung điện ở gần hoàng cung.
156 Chương 158: VƯƠNG GIA THẤT BẠI Edit: Docke Vương gia đón nhận trước, gọi một tiếng: “Huyền hoàng thúc…” rồi thi lễ với lão một cái. Ta không khỏi nhớ tới vài chục năm trước có một vị tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thất bại nhưng uy danh trên chiến trường lại rất hiển hách, đường người đời xưng tụng là Chiến Thần Huyền Vương.
157 Chương 159: MÊ CUNG Edit: Docke Ta không để ý đến hắn, bước nhanh đi trên hàng lang dài để trở về phòng mình. Tuy là phòng của ta và hắn, nhưng đương nhiên là hắn không theo vào trong.
158 Chương 160: ĐÔNG MINH NGUYỆT HỒ Edit: Docke Trong lúc ta đang ra sức nghĩ ngợi lung tung thì Thụy Vương gia cầm lấy bức vẽ ta đã phác họa được, ngắm nghía thật lâu: “Đông Minh Nguyệt hồ? Chẳng lẽ lại nơi đó, xiển sư đã đoán đúng rồi ư?” Ta ngạc nhiên nói: “Cái gì? Ngươi nói đoán đúng rồi cái gì?” Thụy Vương gia chỉ chỉ vào bức vẽ, nói: “Đông Minh Nguyệt hồ đã không còn tồn tại từ lâu.
159 Chương 161: TRẦM MẶC Edit: Docke Vương gia sau khi trầm mặc thật lâu lại nói một câu khiến ta kinh ngạc tận đáy lòng: “Vì sao? Như nhi, bổn vương thật sự rất sợ, một ngày nào đó nàng sẽ biến mất.
160 Chương 162: TÌNH THƯƠNG Edit: Docke Lão cha quan sát ta mấy ngày, rốt cuộc phải hỏi: “Tiểu Tuệ, con sao vậy, thay đổi nhiều quá đó?” Hiện giờ, lão cha cùng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ cả ngày tụ tập một chỗ.