501 Nhưng đúng vào thời điểm này, Nại Hà châu trong cơ thể Dao Quang bất ngờ xuất hiện, dừng lại xoay tròn trước ngực nó với tốc độ rất cao không ngừng hoá giải lực thôn phệ đáng sợ đó, từng bước, từng bước kéo Dao Quang rời xa tử thần.
502 Vừa chợt nghĩ đến, Dao Quang liền phóng ra linh thức dò xét, ban đầu không thấy được gì, nhưng khi tinh thần tập trung cao độ thì một tia khí tức tà ác rất nhanh chóng ập vào bên trong não hắn.
503 Bốn phía, không gian vặn vẹo rung chuyển, quang mang sắc máu tràn ngập cả phương viên chục dặm làm cho không gian trong khu vực như ngưng đọng lại, tất cả những người ở đó phảng phất như bị đông cứng, thân thể không cách nào nhúc nhích.
504 Đứng yên giữa không trung, lúc đó Kiếm Vô Trần như lạc mất linh hồn rồi, không hề cảm thấy được điều gì xung quanh, toàn thân chìm đắm trong đoạn hồi ức đó.
505 Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thấy phòng ốc thưa thớt trong cốc, Bắc Phong nghi hoặc nói:- Đây là tổng đàn của Huyền Phong Môn sao? Xem ra cũng không lớn.
506 Hoa Sơn, trụ sở Chánh Đạo liên minh, biệt viện của những đệ tử Dịch viên lúc này rất đông đúc. Phòng của Tĩnh Nguyệt đại sư, Trương Ngạo Tuyết đang nằm yên tĩnh trên giường, khuôn mặt tuyệt đẹp trắng bệch không còn giọt máu, lộ ra vẻ tiều tụy.
507 - Theo những gì bổn tọa biết được thì Vu thuật này rất tà đạo, hoàn toàn khác biệt với những pháp môn tu luyện thông thường, nó cần phải có sự trợ giúp của một pháp khí để phát ra sức mạnh vô cùng cổ quái, làm người ta căn bản không cách nào chống lại.
508 - Rất có lý, đối với quỷ vực, chúng ta cần phải phòng bị mới được. Bất quá, nếu chỉ xét riêng việc lần này, bọn chúng ra tay cũng là một chuyện tốt, ít nhất đã cảnh cáo được vực chi tam giới, đồng thời tạo thêm rối rắm phức tạp trong quan hệ giữa bọn chúng.
509 - Theo tình hình trước mắt mà phân tích, Lục Vân một mình xông lên Đan Hoa sơn, với thực lực của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang thì rõ ràng Lục Vân không cách nào thắng được, điểm này mọi người phân tích đều thấy được.
510 Rời khỏi sự bảo vệ của Thiên Ảnh Huyết Mị, Như Ý thần kiếm của Lục Vân tự động bay đến, vừa phát ra liệt hỏa chân nguyên nhấc bổng cơ thể trọng thương của chàng, vừa phóng xuất Long Hồn để bảo hộ hai bên.
511 - Phong cảnh nơi đây vốn rất xinh đẹp, đáng tiếc ta không phải đến đây để thưởng ngoạn cảnh sắc, vì vậy cảnh dù có đẹp đi nữa thì ta cũng không một chút hứng thú.
512 Nhếch mép cười, đầu tượng này lộ vẻ vô cùng âm trầm, rồi lạnh lùng tàn khốc cất tiếng:- Lục Vân, đây là ngươi ép ta. Hôm nay nếu như nhất định phải quyết sống chết, ngươi hãy nếm thử pháp quyết tối lợi hại của ta… Hỗn Độn Ma Não!Còn đang nói, vòng ánh sáng bên ngoài ma não đã tự động tản ra, dùng thế gọng kềm vây khốn Lục Vân vào giữa.
513 Giữa không trung, Lục Vân quan sát mũi tên do ma khí hợp thành, cất giọng yếu ớt:- Ta đã nói qua, luận về đạo hủy diệt, ngươi còn kém xa ta. Từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc.
514 Nhìn rõ mọi chuyện, Tam Nhãn Long Lang vẻ mặt cảnh giác, miệng sói tru lên không ngừng, hai tay thủ thế như muốn phóng lên theo bí pháp tu luyện có một không hai của Yêu vực, thúc động một loại bí thuật nhìn không rõ.
515 Ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời, Lục Vân đứng lặng yên hồi lâu, dường như đang ai điếu, lại giống như đang nói chuyện, nhưng khoảng cách xa quá, liệu có ai nghe thấy được không?Trong tiếng gió, Lục Vân thu lại vẻ trầm buồn, quay người trở về bên cạnh bọn Trần Ngọc Loan ba người, bình thản nói:- Mọi việc ở đây kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.
516 Nhớ lại ngày xưa, bao kỉ niệm cũ hiện lên trong đáy mắt. Những kí ức đẹp đẽ, những yêu thương khó quên đã cách hàng ngàn năm nay lại hiện về trước mắt.
517 - Có lẽ hồi ấy ta nên thẳng thắn bộc bạch với nàng, nhưng nếu là như vậy liệu bây giờ nàng có thể bình tĩnh như thế này được không?Bạch Như Sương trừng mắt nhìn Liệt Thiên, lòng đang còn suy nghĩ về những điều hắn vừa nói.
518 Bạch Như Sương trong lòng có chút xúc cảm nhẹ nhàng thốt. Nhìn vào mắt nàng, Liệt Thiên lên tiếng hỏi:- Tại sao nàng không hỏi ta, nữ nhi mà Liệt Thiên yêu thương nhất là ai?Bạch Như Sương bình tĩnh hồi đáp:- Đó chính là nhân vật của truyền thuyết, có cần thiết phải hỏi không?Liệt Thiên thần sắc phức tạp cười cười, thân ảnh lấp loáng bay khỏi tiểu đình, theo lối cũ quay về.
519 Trầm mặc, ven bờ cây cỏ phất phơ, từng hồi gió nhè nhẹ thoảng qua tai hắn. Tự nói tự ngâm, như mộng như ảo, tự khóc tự cười, đứt từng đoạn ruột!Giữa thinh không yên tĩnh, mặt hồ đang lặng yên chợt bị khuấy động.
520 Ra khỏi đám hỗn loạn, Bạch Như Sương dùng thuật vật chất hóa thành khí, thân thể biến thành một luồng ánh sáng trắng chạy cực nhanh về hướng Thủy Tinh Thiên Địa.