41 Tiêu Dực mang Diệp Khê đến nhà Đàm Chương Nguyệt ăn cơm thật đúng là lựa chọn đúng nhất, đường còn chưa đi được một nửa chỉ thấy Đàm Chương Nguyệt lại đây ra nghênh đón: “Tiêu Dực Tiêu Dực, đi một chút đi, đến nhà ta ăn cơm!”
Tiêu Dực cười ha ha vài tiếng: “Đúng là muốn đi sang nhà ngươi ăn ké đây, xảy ra chuyện gì tốt mà cao hứng như vậy?”
“Là Tiểu Vụ.
42 Cho rằng mình đã hiểu được Đàm Chương Nguyệt thở dài nhìn An Vụ: “Ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới khả năng này. ”
“Thật không nghĩ tới trên đời này rõ ràng còn có loại nữ nhân này.
43 Phương án thứ nhất thất bại, chỉ có thể khởi động phương án thứ hai, xuống tay từ Diệp Khê bên này. Xuống tay từ Diệp Khê bên này, tự nhiên là An Vụ ra quân thì tiện một chút.
44 Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, sau một lúc lâu mới ngừng lại: “Khê Nhi, ai nói với ngươi chuyện này?”
Diệp Khê nghiêng nghiêng đầu: “Thê chủ là nói chuyện tu nhân?”
“Đúng.
45 Tiêu Dực cảm thấy toàn thân mình là lửa, không những bị Diệp Khê khiêu khích, còn có bị hắn chọc tức. Tiêu Dực dùng hết sức cong bắp tay vào dùng cổ tay cởi dây trói nhưng lại vô ích, cũng không biết Tiểu Khê Nhi cột như thế nào, lại cột chặt chết như thế.
46 Tiêu Dực được ăn thịt nên trên người rất là thoải mái. Trong lòng vẫn là có chút tội lỗi, loại tội lỗi này một là bởi vì bản thân không hề tự chủ được mà ăn Tiểu Khê Nhi mới mười sáu tuổi; một là bởi vì cả nhà trứng thối Đàm Chương Nguyệt kia cố tình hiểu lầm dụ hoặc Tiểu Khê Nhi -- bằng không Tiểu Khê Nhi nhà cô làm sao có thể làm ra chuyện khác người như vậy? Về phần Tiểu Khê Nhi nhà cô đơn thuần đáng yêu mọng nước ngon miệng, đó là một chút sai cũng không có, người có lỗi đều là kẻ giữ cửa kia làm ra.
47 Ao cá nhỏ gần cửa lớn rốt cuộc cũng có đối tượng vào ở, Diệp Khê tạm thời không lại nhớ cá nhỏ, mà là mỗi ngày đều phải chạy đến gần ao nhỏ coi trọng vài lần.
48 Được dẫn tới là người quen cũ của Tiêu Dực, cũng là người quen cũ của toàn bộ người dân thôn Thanh Dương, đó là thôn trưởng đại nhân của các nàng. Đám người vây xem ngoài cửa lại nói to nhỏ một hồi, Đàm Chương Nguyệt hiển nhiên còn tức giận hơn Tiêu Dực, vừa nhìn thấy là thôn trưởng liền hét lớn nói: “Thì ra là ngươi, ngươi vì sao muốn hãm hại Tiêu Dực?”
“Ba!” Béo đại nhân vỗ kinh đường mộc*: “Yên lặng!”
(*Kinh đường mộc: thanh gỗ dùng để gõ trên công đường.
49 Chuyện Tiêu Dực đả thương người rất nhanh liền điều tra rõ ràng, thôn trưởng bởi vì Tiêu Dực không mang theo người nhà của bà lên núi săn thú mà ghi hận trong lòng, hơn nữa lần tuyển cử thôn trưởng này lại có hơn phân nửa thôn dân tuyển Tiêu Dực.
50 Tân thôn trưởng đi nhậm chức, vừa vặn qua mùa thu hoạch, lúa của các nhà các hộ đều đã thu vào trong kho. Lúc trước lão thôn trưởng chưa làm công tác như: ghi lại các nhà năm nay thu hoạch như thế nào, năm trước lương thực đến hiện tại còn có còn thừa hay không, năm nay lương thực dự tính có thể ăn đến năm sau một chút hay không, liền đều rơi xuống trên người Tiêu Dực.