801 Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đứng ở đó, ánh mắt lại đang không ngừng nhìn quanh. Hai người đều có chút khẩn trương, Diêm Diệp Phi quyết định có chút mạo hiểm, có thể nói vô cùng mạo hiểm, không thành công thì thành nhân, nếu thất bại, khả năng hai người sẽ xong đời.
802 Sau khi người của Lý gia bái biệt, đoàn người của Trương Dương cuối cùng cũng rời khỏi Thục Sơn. Khác nhau ở chỗ, lúc về họ có thêm hai người, hai người thường này, làm cho tốc độ rời đi của họ giảm xuống rất nhiều.
803 Dẫn theo vợ chồng Yến Diệp Phi, Trương Dương trực tiếp trở lại Trường Kinh. Vừa tới Trường Kinh, Trương Bình Lỗ liền tách ra khỏi bọn họ, Trương Bình Lỗ tính vẫn không thích sống chung một chỗ với mọi người, ông ta thích náu mình chung quanh, yên lặng làm người bảo vệ.
804 Chu Chí Tường gọi điện thoại cho Trương Dương nhưng không được, điều này làm cho ông ta càng thêmđứng ngồi không yên, cảm giác nếu như mình chậm hơn một bước, Trương Dương tất sẽ bị người khác cướp đi mất.
805 - Ồ, chỉ là tôi muốn hỏi một chút xem cậu có biết bệnh viện Kinh Hòa hay không?Chu Đạo Kỳ chưa quên chuyện mà chính mình đã nhận lời với ông bạn học cũ Quách Dũng, giờ đã gặp được người ta thì cũng phải thay mặt Quách Dũng nói mấy câu.
806 Vị đại biểu bị Châu Quốc Phong đánh ngã chính là viện trưởng Quách Dũng của bệnh viện Kinh Hòa. Châu Quốc Phong lần này có lẽ hoàn toàn không để ý tới bản thân đã động phải ai, anh ta nhằm Trương Dương xông tới, hai tay giương ra muốn bắt lấy Trương Dương.
807 - Viện trưởng Quách bây giờ không thể vội vàng được, bất cứ một sai lầm nào cũng có thể dẫn đến sự cố ngộ chuẩn, chúng ta cần phải chuẩn đoán chính xác căn bệnh của đứa bé này, xin hãy tin tôi!Trương Dương nắm chặt hai tay của Quách Dũng, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, vừa nói vừa vận nội công một chút, để trấn an tâm lý sốt ruột của Quách Dũng lúc này, khiến Quách Dũng bình tĩnh lại.
808 Trước khi Trương Dương châm cứu, hai mắt của đứa trẻ này đã ngừng chảy máu, ngoài các vết máu hiện rõ trên mặt ra, thì không còn điều gì bất thường nữa, nhưng sau khi Trương Dương châm cứu xong, hai mắt của đứa bé lại chảy máu lại, hơn nữa, giác mạc vốn dĩ đầy các vệt máu giờ lại trồi lên hiện rõ màu tím, thời khắc này đều khiến cho tất cả những người có mặt gần như tâm thần hoảng loạn.
809 Đối phó với loại người thường Vương chủ nhiệm này, Trương Dương căn bản không cần phải dùng thủ đoạn gì, chỉ thoáng cất cao âm điệu, khí thế của hắn lập tức như sơn băng hải tiếu, ép Vương chủ nhiệm tới không thở nổi.
810 Một nhóm người xôn xao!Ai cũng không ngờ, Lý chủ nhiệm đột nhiên lại nói như vậy, ngay cả hạnh phúc cũng không nói đến, chỉ là trợn mắt há hốc miệng, cũng hoàn toàn không hiểu được Trương Dương đột nhiên sẽ lựa chọn bệnh viện của mình.
811 Xảy ra chuyện lâu như vậy, người nhà của đứa trẻ mới đến, nghe thấy âm thanh ồn ào này, chắc là lại vì tranh chấp tiền chữa trị. Quách Dũng thở dài, ở bệnh viện bao nhiêu năm rồi, loại chuyện thế này cũng không phải gặp lần đầu, sau đó khoát khoát tay nói:- Đi nói với bọn họ, con của bọn họ không sao, để bọn họ nhanh chóng đi nộp viện phí là được rồi, đợi vết thương trên người đứa trẻ gần khỏi là có thể xuất viện rồi!Nữ y tá chần chờ một lát, sau đó lộ vẻ khó xử, nhìn Quách Dũng không động đậy.
812 Trước khi Trương Dương sống lại, hắn không phải chưa từng gặp chuyện người nhà bệnh nhân tranh cãi vì việc chi trả chi phí chữa bệnh cho bệnh nhân, nhưng những việc trước mắt hắn như trò chơi con nít, thật sự làm cho người ta tức tối.
813 - Ừm. Trương Dương nghe thấy tiếng của Cố Thành, cười một chút, rồi nói thẳng:- Đúng rồi, Cố Thành, tôi gọi điện cho cậu là để hỏi một chuyện, cậu có biết Ngụy Trị Quốc không?- Biết chứ, người này trước kia là lái xe bình thường, trước kia tôi và Hồ Hâm đều từng quen với ông ta, sau khi chúng tôi nhận lại công ty, liền phân cho ông ta chút mối làm ăn, giờ làm cũng được lắm!- Hà hà, Cố Thành, về sau cắt đứt tất cả liên quan làm ăn đến người này, người này, tâm địa không đường hoàng, không đáng tin tưởng!Trương Dương trực tiếp nói với Cố Thành.
814 Trương Dương nhìn ra bên ngoài, không còn sớm nữa, trước đó còn hẹn Thi Nhan và những người khác cùng ăn cơm tối, đã đến lúc phải rời đi rồi. - Vậy viện trưởng Quách, tôi cũng đi nhé.
815 Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Dương dậy thật sớm, tuy rằng bị Quách Dũng nói thẳng vào mặt, nhưng Trương Dương đã nhận lời rồi thì sẽ không hối hận, đã nói là một tuần sẽ đi làm ít nhất là nửa ngày, Trương Dương không thể không đi.
816 Nghe thấy lời của Quách Dũng, trong lòng Trương Dương lập tức hiện ra hình ảnh cậu thanh niên đã gặp ở cửa bệnh viên, hắn cười ha hả, gật đầu với Quách Dũng nói: - Đã gặp rồi.
817 Thấy Nghiêm Lương Phi bước vào, Quách Dũng cười híp cả hai mắt, lập tức nói với Nghiêm Lương Phi: - Nào nào nào, Tiểu Nghiêm, để ta giới thiệu cho cháu một người.
818 - Nhưng viện trưởng, chúng ta là bệnh viện. . . Chẳng những y tá trong bệnh viện ngạc nhiên, mà ngay bác sĩ đang điều trị khẩn cấp cho bà lão té xỉu cũng không kìm nổi nói:- Viện trưởng Quách, điều này không hợp với quy củ.
819 Trương Dương cũng mới phát hiện, hắn đã bỏ quên một số chuyện, nên mới đột xuất hỏi việc này. Một đệ tử thiên tài như Nghiêm Lương Phi, người nhà của cậu ta không có lý do gì không giữ cậu ta bên người để chuyên tâm tu luyện, căn bản không thể đem cậu ta gửi tới tay một người bình thường như Quách Dũng, mà người nhà của cậu ta cố tình làm như vậy, cũng đủ để nói rõ nhà của cậu ta nhất định xảy ra chuyện gì, mới bất đắc dĩ để cho Nghiêm Lương Phi đến chỗ của Quách Dũng, rời xa những điều rắc rối mà trong nhà đang gặp phải.
820 - Sự nguỵ trang của tôi, bác sĩ bình thường cho dù y thuật cao tới đâu, cũng kiểm tra không ra vấn đề. Người kia ngồi ở trên giường bệnh, nhếch cái chân lên, liếc nhìn Trương Dương, tinh quang trong mắt lóe ra.