21 Nghiêm Vân Khải yên lặng nằm trên giường, vuốt tóc Ninh Vô Tâm, cau mày.
Vừa rồi phát hiện đây là mật thất, mấy hạ nhân liền thất kinh hét to.
Quỷ giết người! Quỷ giết người!
Ngân Sương tới báo thù!
Thiếu Ngôn, Mặc Ngôn và Thận Ngôn lúc đó dù đã nghiêm khắc ngăn lại, thế nhưng ý nghĩ này chỉ sợ đã in sâu vào trong ý nghĩ mọi người.
22 Nghiêm Vân Khải cảm nhận được khí ẩm và hơi nóng, biết mình đã bị dẫn đến phòng tắm.
Thanh âm một cung nữ truyền đến bên tai, “Vương gia vạn phúc kim an.
23 Ninh Vô Tâm vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải chạy đến nơi có tiếng động lớn.
Chân mày Nghiêm Vân Khải nhíu chặt.
Hung thủ ra tay thật nhanh!
Đi tới viện tử của hạ nhân, liền thấy một phòng nhỏ đang tụ tập rất nhiều người.
24 Lúc Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm chạy tới phòng Thích phu nhân thì những người khác đều đã ở đó.
Thích phu nhân và nha hoàn Kim Sai nằm trên đất, thân thể co rúm, trong miệng trào ra thứ nước màu xanh biếc, thoạt nhìn vừa chết không lâu.
25 Kết thúc vụ án mạng của Lý gia, đám người của Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đứng ngoài cửa Lý gia cáo từ.
Lúc tới là cảnh tượng náo nhiệt, lúc đi lại là cảnh tiêu điều thê lương, tất cả đều nghĩ dường như đã trải qua mấy đời, người nào cũng tinh thần ủ rũ không phấn chấn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau thương.
26 Nghiêm Vân Khải thấp giong dỗ dành Ninh Vô Tâm, mãi đến y khi an tĩnh trở lại, hai người lại ôm hôn thêm một hồi mời từ từ rời giường.
Liên công công đầu đầy mồ hôi, ở bên ngoài gấp đến độ xoay mòng mòng.
27 Tiểu cung nữ run lẩy bẩy nói không rõ, lúc này Ninh Vô Tâm đi tới bên người Nghiêm Vân Khải, nhẹ giọng nói với hắn, “Vương gia, đã kiểm tra xong. ”
Nghiêm Vân Khải suy tư một chút, gật đầu.
28 Triệu Kinh Triệu công công nhìn Thanh Liên một chút, nối tiếp câu chuyện.
“Đó là mười ngày trước, Cảnh sắc trong sân Hàn Lộ không tồi, nương nương bình thường thích một mình ở đó nhìn cảnh tuyết.
29 Nghiêm Vân Trạch nói, “Vào đi!”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, trên mặt Liên công công bóng loáng, chắc là toát không ít mồ hôi, quỳ xuống, lời ít ý nhiều mà đem chuyện nói lại một lần.
30 Nghiêm Vân Khải lập tức hỏi, “Hôm nay Liễu Chiêu nghi rốt cuộc ăn cái gì?”
Hai cũng nữ hầu thị vội vàng quỳ xuống, “Hôm nay Liễu Chiêu nghi buổi sáng không ăn gì, nhưng mà…”
Nói tới chỗ này, các nàng không dám nói nữa, không ngừng dập đầu.
31 Nghiêm Vân Khải nắm quần áo mà Chu Lan lưu lại, vẫn trầm tư.
Ninh Vô Tâm đi tới, có chút đau lòng, “Đã sắp canh tư rồi, ngày mai thì nghĩ sau đi. ”
Vừa nói, y nhẹ nhàng rút quần áo trong tay Nghiêm Vân Khải ra, đặt vào trong tủ khóa kỹ.
32 Nghiêm Vân Khải nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười, “À, Niệm Chi biết?”
Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta chữa bệnh đã nhiều năm, đã từng gặp phải một loại bệnh kỳ quái.
33 Sau khi vụ án ở Ngự thiện phòng có đột phá quan trọng, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm trở lại Ti Hoa cung.
Ninh Vô Tâm đi chuẩn bị bữa trưa cho Nghiêm Vân Khải, còn Nghiêm Vân Khải lập đi lập lại vụ án của Cầm phi trong lòng.
34 Nghiêm Vân Khải lập tức ngồi dậy khỏi giường, “Niệm Chi, ngươi bảo người cầm tư liệu của tần phi sau cung từ năm Thiên Khải thứ nhất đến năm Thiên Khải thứ sáu đến đây.
35 Có câu nói, nghe danh không bằng gặp mặt, thấy rồi còn không bằng không thấy.
Đối với Nghiêm Vân Khải mà nói, có vài người mà cả đời này hắn không muốn thấy.
36 Nghiêm Vân Khải mở miệng nói: “Không biết trong khoảng thời gian này, có phải nương nương thường xuyên cảm thấy đồ ăn có chút ngấy đúng không?”
Cầm phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là như vậy.
37 Nghiêm Vân Khải ngồi trước bàn luyện thư pháp, càng luyện càng tức giận.
Đoàn người đã trở lại vương phủ mấy ngày, hắn nhìn thấy Ninh Vô Tâm, nhiều lắm chỉ được hai mươi ba lần.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Vô Tâm phiền muộn lật sách trong tay, ném nó sang một bên.
39
Ninh Vô Tâm vùi đầu mình vào ngực người bên cạnh.
Nghiêm Vân Khải động người, muốn ngồi dậy dọn dẹp hiện trường.
Ninh Vô Tâm lập tức ôm chặt lấy hắn, “Không muốn——–“
Nghiêm Vân Khải đợi một lúc, người nọ vẫn không có ý muốn buông ra, đành nói, “Để ta dọn dẹp một chút, bừa bộn quá.
40
Ninh Vô Tâm đã đi bộ về phía tây được nửa tháng, dọc đường đi tâm tình thực sự vô cùng kém.
Y có chút hối hận.
Nếu như y mặt dày mày dạn đợi bên cạnh hắn, ít nhất bây giờ không cần khó chịu như vậy.