21 Lẫm Khanh kia khuôn mặt thật sự rất tuấn mĩ. Mang một nét đẹp trong sáng, trẻ con thực khiến cho người ta muốn cắn. Tịnh Tuyết liền vô sỉ hỏi:- Xin hỏi Lẫm Khanh, ngươi có muốn tham gia hậu cung mĩ nam của ta không?- Hả?- Nếu như ngươi tham gia, ta đảm bảo với ngươi ngươi sẽ không cần lo chuyện tiền bạc.
22 Đoàn người của Tịnh Tuyết bắt đầu xuất phát. Nhưng biểu hiện của nàng rất lạ khiến cho ai nấy đều phải nhíu mày. Nàng mở tung cửa sổ xe ngựa, thích thú nhìn xung quanh.
23 A Tố đuổi theo ánh sáng ấy, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc. Như thế nào đường đi lại quen như vậy? Nếu hắn đoán không lầm thì đây là đường đi đến Lan Tâm khách điếm đi? Rốt cuộc nới đó có liên quan gì đến chuyện này? Ánh sáng xanh lục kia bay vào trong Lan Tâm khách điếm.
24 Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cái tay của tên heo nào dám sờ soạn nàng? Bớ người ta, tại sao không ai giúp nàng hết vậy? Hoàng Ung với Lẫm Khanh ở một bên trợn mắt.
25 - Nguyệt Nhan tỷ?. . . - Một giọng nói nhỏ vang lên. Tiểu cô nương vận hồng y nhẹ nhàng quay đầu lại. Nàng ta kinh ngạc nhìn Tịnh Tuyết. - Tiểu Xảo!! Đúng là muội rồi.
26 Tịnh Tuyết như chết lặng đi. Mọi người có biết nàng đã nhìn thấy gì không? Trong phòng, những nam nhân từ già đến trẻ, nhan sắc, loại người tất cả đều có đủ.
27 Tịnh Tuyết khó khăn mở mí mắt nhìn gương mặt của chính mình đang cười một cách ác độc. Trong lòng liền hừ lạnh. . . đừng có xem thường nàng như vậy chứ? Nàng thiết lập một kết giới vững chắc xung quanh.
28 Cây quạt kia bị đánh vào tường làm cho nó run lên cầm cập, có vẻ là tức giận lắm. Đang định bay khỏi tay của Tịnh Tuyết thì đã bị linh lực mà nàng phát ra chế ngự.
29 Hội nghị bàn tròn của Tịnh Tuyết chính thức bắt đầu. Bọn họ là biệt đội mai mối, đang bàn chuyện đại sự cho Tiểu Xảo. Nhưng vấn đề là. . . . . - Hay là cho A Tư bám theo Tiểu Xảo chừng một tháng cho Tiểu Xảo quen dần với sự hiện diện của hắn ta, xong lại đột nhiên mất tích.
30 Tiểu Xảo bước từng bước vào đào viên của A Tư. Ánh mắt nhìn vào nam tử thư sinh, tuấn mĩ đang mỉm cười nhìn nàng. Xung quanh nam tử đó là những cây nến xếp thành hình trái tim, trên tay A Tư còn cầm một bó hoa tử đằng.
31 Tịnh Tuyết bị ngã xuống một cái hố sâu, mình đau ê ẩm. Dưới đất thì toàn là nước làm ướt đồ của nàng. Vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng.
32 Tịnh Tuyết suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến trong tivi ở thế kỉ 21 người ta có quảng cáo: "Có một loại tiền khiến chúng ta đứng ngồi không yên. Có một loại đau nói không nên lời.
33 - Ngươi. . . ngươi không phải là người đã bảo ta đi đầu thai khi còn ở Thống An quốc sao? - Con rắn kia trầm giọng hỏi. Tịnh Tuyết nhíu mày. Thống An quốc quốc? Con rắn này làm sao biết nàng từng ở đó chứ?- Ta là âm hồn mà ngươi đã từng gặp đây.
34 Trong ngôi nhà hoang tàn ấy chính là những tảo biển kết lại thành chùm màu tím lung linh đang đung đưa trong nước. Ánh đèn từ bên ngoài lọt qua những lỗ thủng trên bốn bức tường chiếu vào càng tăng thêm phần huyền ảo.
35 Tịnh Tuyết bị một huyết y nam tử lạ mặt bắt đi. Không biết là đi bao lâu nhưng cho dù vùng vẫy cách mấy nàng vẫn không thoát ra khỏi hắn ta được. Hắn ta đưa nàng tới một cung điện trông có vẻ rất nguy nga tráng lệ nhưng lại rất u ám.
36 - Ngươi tiếp cận Tịnh Tuyết có mục đích gì? - Hoàng Ung cẩn trọng nhìn chằm chằm vào Phục Vũ. Một ma quân như hắn ta không thể nào có ý tốt được! Phục Vũ lạnh nhạt nhìn Hoàng Ung, lại nhìn Lẫm Khanh nói: - Nếu ta nói là ta chỉ muốn ở bên nàng, các ngươi có tin không? Hai người im lặng.
37 Nàng nhìn cô bé khi nãy gương mặt còn ngây thơ trong phút chốc lại trở nên thật đáng sợ. Nàng ta nhìn nàng như có thù truyền kiếp vậy. Do hai tay hai chân nàng đã bị xích lại không thể cử động nên cho dù muốn đem bàn tay nhỏ bé mà có lực đạo kinh hồn kia ra cũng lực bất tòng tâm.
38 Lăng Vy cười ha hả nói: - Hôm nay bổn công chúa sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một trận. Lời vừa dứt, một bạt tay nữa như trời giáng in lên bên má còn lại của nàng.
39 - Chuyện nội thương ta có thể giúp ngươi. Phục Vũ cùng hộ vệ đồng loạt nhìn về chủ nhân của giọng nói đó. Lẫm Khanh mỉm cười đến sáng lạng đi tới. - Ngươi giúp ta? - Ánh mắt không tin tưởng của Phục Vũ nhìn về phía Lẫm Khanh.
40 Đông ma quân sau khi hành hạ nàng xong cũng chán chê mà trở về tẩm cung của mình. Đêm tịch mịch lạnh lẽo, thân thể Tịnh Tuyết không ngừng run lên. Cái lạnh thấu xương xuyên tạc vào cơ thể nàng khiến nàng không tài nào ngủ được.