61 Đáng tiếc là hắn không am hiểu quyền pháp, Huyễn Vũ Chi Đạo cũng không nghiên cứu, tập luyện được. Bất quá lấy thành tựu võ đạo kiếp trước của hắn, đem Vô Định Sát Quyền này lĩnh hội, sau đó tự nghĩ ra một bộ huyễn hệ kiếm pháp, cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản.
62 Hồng y nữ tử nhìn đủ nửa canh giờ, mởi thở ra một hơi dài, cuối cùng đem Triệu Yên Nhiên buông ra. - Kiếm Ý này còn xa chưa thành hình, thế nào không đem nó xua tan.
63 Hai người tuy là đã sớm qua một giai đoạn này, nhưng cũng biết được hiện tại là cơ duyên hiếm có được. Không chỉ bản thân quyền pháp là tuyệt học khó gặp.
64 Tông Thủ không khỏi âm thầm khen ngợi một tiếng, thầm nghĩ người này ngược lại coi như không tệ. Rõ ràng có võ lực tuyệt thế lại vẫn có thể khắc chế, cũng không lạm dụng.
65 - Sơn Hà Đao Ý này của ta, so với năm xưa lúc vừa mới lĩnh ngộ, còn muốn không bằng. Ba năm sau, chính là kỳ hẹn cùng với người nọ nhất quyết cao thấp, lúc này nên làm như thế nào cho phải? Danh sơn thắng thủy này, ta đã xem qua trăm chỗ.
66 Cái này, chẳng lẽ chính là Thiên Vị chi uy?Khí tức của Doãn Dương cũng là cứng lại. Tiếp đó trong nháy mắt, một cổ khí cơ càng mạnh mẽ chợt bạo phát. Xung quanh Linh Năng đồng dạng hình thành một phong bạo nho nhỏ.
67 Nghe được lời ấy, Tông Thủ cũng ách nhiên thất tiếu (nhịn không được mà bật cười), năm ngón tay đều xòe ra, kết thành chưởng đao, nhẹ nhàng đập vào trên đầu nàng, xem như là khiển trách.
68 Hắc y lão giả da mặt run run, nói không ra lời, hồi lâu sau, mới bình tĩnh trở lại:- Đại nhân, thứ này thực sự là Càn Thiên Sơn thế tử Tông Thủ kia lưu lại sao? Nghe nói người này, vẻn vẹn mới mười ba tuổi, thực sự đã luyện thành Kiếm Ý?Còn có thể lừa ngươi được sao! Ngươi có khi nào thấy đại nhân nhà ngươi nói dối qua chưa? Nói qua nửa câu cuồng ngôn hay chưa? Còn có sau đó, hắn là huynh đệ của ta, các ngươi phải gọi hắn là nhị thiếu gia?Lôi Động cười nhạt một tiếng, cũng nhìn cự thạch kia.
69 - Kỳ quái! Mới vừa rồi Linh Năng triều tựa hồ có chút không thích hợp!Tông Thủ có chút bối rối mà đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, hướng chỗ mới đi qua nhìn lại.
70 Tông Linh vốn muốn giục ngựa rời đi, nghe được lời ấy, thần tình lại lần nữa cương cứng, hung hăng trừng mắt nhìn qua đây. Vừa vặn vào thời gian này, cửa thành Vân Thánh Thành kia bỗng nhiên mở rộng ra.
71 Nói đến chỗ này, nét mặt Tông Thủ, cũng mơ hồ lộ ra vài phần bất đắc dĩ:- Địa phương kia, Duẫn thúc hiện tại căn bản là không thể đi vào được. . .
72 Khuôn mặt xinh đẹp của Sơ Tuyết không khỏi càng khổ sáp:- Thiếu chủ, chúng ta thật sự phải vào Huyết Cốc này sao? Ta nghe nói ở đây tinh thú chí ít cũng là nhị giai.
73 Củng Hân Nhiên lại không chút nào cảm thấy khác thường, quay đầu nói:- Ta có huyết mạch của tổ tiên, có thể cảm ứng được vị trí thi hài tổ tiên hạ lạc.
74 Ngôn từ đồng dạng không chút khách khí, Tông Thủ nghe vậy cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn xem. Hôm nay hắn mặc dù đã tu đến cảnh giới Võ Sư, mà hồn lực càng đã đến Quan Hồn đỉnh phong.
75 Lập tức chỉ cảm thấy thính lực và thị lực lần thứ hai bạo tăng. Phạm vi nhìn lúc trước chỉ có thể nhìn thấy rõ trước người khoảng chừng năm trăm trượng.
76 Tố Sơ Tuyết có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt rồi cười hì hì nói:- Người sư tỷ này của thiếu chủ rất tốt a. Nếu không Thiếu chủ thu nàng làm thiếu phu nhân.
77 Sơ Tuyết giật mình mà khóe môi Tông Thủ nhẹ nhếch lên:- Không cần đoán, đây là trứng Lôi Loan! Bất quá đã qua hơn vạn năm sớm không còn sinh cơ, cho dù mang tới Vạn Linh Trường Sinh Ngọc cũng không có khả năng nở trứng.
78 Vốn là hướng phía dưới chìm xuống khi hải nhưng khi tới bụng thì bỗng nhiên phân lưu, một bộ phận chìm vào khí hải, một bộ phận thẳng vào thần ý, trực tiếp chui vào bên trong thần hồn hắn.
79 Chỉ tiếc trong trí nhớ của ta có thể tới tay kỳ trân Thiên Địa có vài món. Nhưng trong đó có thể giải thích lai lịch không làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ cũng chỉ có trứng Lôi Loan mà thôi.
80 - Chí bảo mặc dù tốt, nhưng phải có mạng mới dùng được, chưa từng nghe câu hoài bích mang tội sao? Tuyết nhi nếu là có biện pháp mang đi mà không bị ai phát giác thì ta sẽ đào lên.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 49