181 Không biết Đại hoàng tử có thể tra ra bí mật sau lưng Phong Viêm hay không, nhưng phỏng chừng khó.
Bởi vì mấy ngày trước Tam hoàng tử đã động thủ, nhưng mà bị Liên Quang Tổ đứng ra, đuổi Cấm Vệ Quân mà hắn phái đi ra học viện.
182 Lăng Hàn sửng sốt một chút, không khỏi bật cười.
Đúng a, hắn lại quên mình. Kiếp trước hắn là đan đạo đế vương, tự nhiên cho rằng hết thảy Đan sư tôn kính hắn là chuyện quá bình thường, nhưng đã quên hiện tại hắn chỉ mới mười bảy tuổi.
183 Lăng Hàn cười nói:
- Trước đó mấy ngày, ta ăn cơm ở trong tửu lâu, bất ngờ gặp được một đôi thích khách, còn chết ba Hắc Vân Quân.
Đại hoàng tử sững sờ nói:
- Ngày đó Hàn thiếu cũng ở hiện trường?
- Ừm.
184 Diệt nhiều một nhà? Tôn gia sao?
Đại hoàng tử không khỏi nhìn Lăng Hàn một chút. Tuy hắn rất coi trọng Lăng Hàn, nhưng coi như phía sau Lăng Hàn đứng hết thảy Đan sư của Vũ Quốc, cũng không thể diệt Tôn gia, bởi vì Bát Đại Gia Tộc đều là rường cột của nước nhà.
185 - Đa tạ các vị đại giá quang lâm.
Một ông lão mặc cẩm y đi lên đài, bắt đầu chủ trì buổi đấu giá.
- Lão hủ biết, ngày hôm nay có rất nhiều người vì Trúc Cơ Đan mà đến, bất quá hôm nay bản các còn chuẩn bị vài thứ tốt không tệ, mong mọi người không nên bỏ qua.
186 Đấu giá tiếp tục, kế tiếp là một ít tranh chữ, trân châu, đối với võ giả mà nói không có tác dụng, nhưng có thể cất chứa, coi như là một loại tiêu khiển.
187 Đại hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, đối phương đội giá lên, 20 triệu của hắn đã an toàn.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Lão cẩu, nếu như hiện tại bản thiếu đột nhiên thay đổi chủ ý, không mua nữa, ngươi có trực tiếp ngất đi hay không?
- Hừ, chỉ là 20 triệu mà thôi, lão phu vẫn không có để ở trong lòng!
Ở trước mặt mọi người, Trần Vận Tường làm sao cũng không thể hạ mình, lập tức bình tĩnh, dùng ngữ khí trầm ổn mắng lại.
188 Bởi vì dính đến ác ý đấu giá, giá cả lúc trước tự nhiên bỏ qua. Lăng Hàn ra giá lần thứ hai, lấy ngàn vạn ung dung mua ba tấm Tật Vân Phù.
Hầu như không có ai ra giá cạnh tranh, bởi vì mọi người đều biết tài lực của Lăng Hàn.
189 Bán đấu giá kết thúc, tự nhiên ai về nhà nấy, người mua được vật phẩm vừa ý tự nhiên hài lòng, mà không mua được thì lắc đầu thở dài. Lăng Hàn là người thắng lợi lớn nhất hôm nay, thu hoạch gần hai trăm triệu lượng, cái này nếu nói ra, phỏng chừng sẽ có người nửa đường cướp bóc, làm một vố có thể ăn cả đời.
190 Vũ Quốc có rất nhiều tán tu, sau lưng bọn họ không có thế lực mạnh mẽ chống đỡ, nhưng tu luyện là một sự tình đốt tiền, như vậy, bọn họ lấy tiền từ đâu?
Tự nhiên là làm công cho người ta.
191 Lăng Hàn phất tay mấy lần, kim quang càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hóa thành một đoàn óng ánh, khiến con mắt người ta không mở ra được.
Nhưng kim quang trở nên ảm đạm rất nhanh, thình lình trong tay của Lăng Hàn có thêm một cây thực vật màu vàng, giống như hoa cúc, thân hoa óng ánh long lanh, có vẻ đẹp không cách nào hình dung.
192 Điều này là bởi vì cái bảng của Lăng Hàn viết có chút kinh người.
- Chiêu nhân viên đi Địa Thủy Phái đánh nhau, thù lao như sau: Dũng Tuyền Cảnh, 10 ngàn lượng bạc một ngày, Linh Hải Cảnh, mười vạn lượng bạc một ngày, Tụ Nguyên Cảnh chớ quấy rầy.
193 Câu nói này, Quảng Nguyên không có áp súc thanh âm thành tuyến, bởi vậy tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
- Cái gì, Thất Quyền Toái Sơn Quảng Nguyên đại nhân tiếp nhận ủy thác?
- Kia là Quảng Nguyên đại nhân a!
- Có Quảng Nguyên đại nhân chống lưng, chúng ta còn sợ cái gì?
- Ta cũng báo danh!
Thấy Quảng Nguyên tiếp nhận ủy thác, rất nhiều cao thủ Dũng Tuyền Cảnh đều lao tới.
194 - Được! Được! Được! Dám thương người của Địa Thủy Phái ta, ngươi đây là muốn chết!
Ngả Tùng cười gằn, xoay người rời đi.
Không phải hắn chạy trốn, mà là đi tìm Cấm Vệ Quân.
195 Đoàn người Lăng Hàn mênh mông cuồn cuộn.
Khóe miệng của bọn người Quảng Nguyên ngậm lấy một nụ cười đầy ẩn ý.
Bọn họ là tán tu, tâm tính kiệt ngạo, nhưng người nào ngu ngốc? Trước đó thấy thái độ của hai tên Cấm Vệ Quân kia, liền biết thân phận của Lăng Hàn tuyệt không đơn giản.
196 Lăng Hàn và Hổ Nữu đều là loại phá hoại, vung ra một quyền, đạp qua một cước, từ cửa lớn bắt đầu, thấy cái gì đập cái đó, một đường tàn phá về phía phòng khách chính, lưu lại mảnh vụn đầy đất.
197 Xoảng xoảng xoảng, Lăng Hàn ra tay, tàn phá không chút lưu tình. Hổ Nữu đã trở lại bên người Lăng Hàn, miễn cho bị Địa Thủy Phái đánh lén, vạn nhất bị chộp làm con tin, Lăng Hàn sẽ có chút đau đầu.
198 Đối mặt những lời chê cười này, người của Địa Thủy Phái cũng chỉ có thể nhịn, mặc người vẽ mặt.
Lăng Hàn thu tay lại, nhìn về phía Dương Thiên Đô, cười nói:
- Dương đại chưởng môn định bồi thường thế nào?
Dương Thiên Đô hận đến nghiến răng, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn vẫn trầm giọng nói:
- Mười vạn lượng bạc!
Nói ra lời này, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, thật giống như bị người tàn nhẫn tát một cái.
199 Quảng Nguyên lập tức hừ một tiếng, nói:
- Ngươi một Tụ Nguyên Cảnh nho nhỏ, lại muốn ta làm tùy tùng?
Hắn là cường giả Linh Hải Cảnh, khái niệm này nghĩa là gì?
Trên Linh Hải Cảnh, chính là Thần Thai Cảnh, mà Thần Thai Cảnh chính là người mạnh nhất của tám đại Hào Môn, Hoàng thất!
Nói cách khác, toàn bộ Vũ Quốc, người có thể ổn ép Quảng Nguyên chỉ chừng trăm cái.
200 - Xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi.
Vân Sương Sương chỉ gào khóc, may là nơi này hoang vắng, bằng không ai thấy còn tưởng rằng Lăng Hàn đang bắt nạt nàng.