21
22
23
24 Trợn mắt hung hăng ngước nhìn Vũ Văn Thượng, cái đồ vô sỉ Vũ Văn Thượng này dám xem Trầm Lạc nàng là bia sống thật, một chút áy náy cũng chẳng có, còn cho đó là điều đúng lý hợp tình.
25 Tiểu phúc tử quỳ xuống hành lễ, “Điện hạ, tỳ nữ đã chờ ở bên trong tẩm điện, chỉ đợi Trầm cô nương đến là có thể rửa mặt và trang điểm. ” Phong thủy quả nhiên là luân phiên lưu chuyển, buổi sáng hôm nay Tiểu Phúc Tử mới ở trước mặt nàng còn vênh váo tự đắc lắm, thời gian mới trôi qua mấy canh giờ mà thôi.
26 Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư), cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng.
27 Lúc này, tầm mắt của tất thảy mọi người đều dừng lại trên người Trầm Lạc. Áp lực nặng ngàn cân bắn tới từ mọi phía, Trầm Lạc đứng dậy, chậm rãi dời bước tới ngay giữa trung tâm buổi cung yến, nhấc tay hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu cùng trưởng công chúa ngồi ở vị trí thượng tọa.
28 Đang giằng co với Vũ Văn Thượng trong lúc giao thủ, Trầm Lạc không ngờ mình lại thua trận lần nữa. Đêm đó, Vũ Văn Thượng xách cổ áo Trầm Lạc như xách gà con trở về Đông Cung.
29 Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài Đông Cung canh giữ cả đêm, chỉ sợ đột nhiên có cung nữ thị vệ chạy tới làm phiền Điện hạ đang hưng trí. Mãi đến khi trong tẩm điện không còn thanh âm của nam nữ nữa, Tiểu Phúc Tử mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng biếng nhác cúi đầu dựa vào cây cột đứng ngủ.
30 Hai người cung nữ vẫn còn đang thì thầm to nhỏ với nhau, càng nói càng hăng say. Đột nhiên một thanh âm lanh lảnh vang lên: "Chuyện của chủ tử há để nô tài các ngươi thảo luận sao, cẩn thận cái đầu của các ngươi đấy.
31 Nhị hoàng tử ngọc thụ lâm phong như thần tiên hạ phàm cẩn thận nhìn Trầm Lạc, tròng mắt bồng bềnh như nước ấy phủ một tầng sáng, cánh tay trắng nõn duỗi về trước.
32 Trưa ngày hôm sau, trong một gian sườn phòng phía tây khu sương phòng, một cung nữ mặc cung trang xanh biếc đang cầm một chiếc khăn trắng ấm áp nhẹ nhàng giúp nữ tử nằm trên giường chà lau.
33 Vũ Văn Thượng khẽ nhíu mày, hai tay ôm trọn vòng eo tinh tế của nữ tử dưới thân, hơi dùng lực, Trầm Lạc nhất thời bị Vũ Văn Thượng nhấc ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng cũng theo đó cong lại, mái tóc dài đen mượt rủ xuống, che khuất dung nhan nữ tử dưới ánh trăng.
34 Uy một tiếng, bánh xe dừng chuyển động, thanh âm khàn khàn của Triệu đại thúc phu xe từ phía ngoài xe ngựa truyền đến. “Tiểu thư, tới phủ tướng quân rồi.
35 Trầm Lạc trừng mắt nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, chẳng lẽ nàng trực tiếp muốn nói với cữu cữu nàng muốn gả cho Nhị Hoàng tử. Phốc, cữu cữu tuyệt đối sẽ không đồng ý gả Bạch Mạn Thanh vào Hoàng thất, cho dù Nhị Hoàng tử không được sủng ái, sau này cũng chỉ có thể làm một vị Vương gia nhàn tản.
36 Hôm sau, trước cửa phủ Tướng quân. Mộc Vân kéo tay Trầm Lạc, đôi mắt lộ vẻ không đành lòng, “Lạc nhi, năm nay con đến chơi với cữu mẫu thật khổ con quá.
37 Thắt lưng ở giữa đột nhiên bị Vũ Văn Thượng kéo rơi, lúc cái yếm màu vàng bên trong lộ ra Trầm Lạc mới hốt hoảng, bộ dáng cao cao tại thượng không biết sợ ai vừa rồi nhất thời biến mất.
38 Kể từ khi vào trong sương phòng khách sạn, Vũ Văn Thượng vẫn ngồi im trên ghế mây, cầm một quyển sách trong tay cần thận liếc đọc. Trầm Lạc ngồi trên một chiếc ghế mây khác, nói chuyện câu được câu không mải gặm các loại trái cây.
39 Bụng dưới truyền đến từng trận đau đớn, giống như có người cầm châm nhọn đâm vào cơ thể nàng, Trầm Lạc nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai tay đặt trên bụng dưới.
40 "Vũ Văn Thượng, ngươi đừng gần ta như vậy. Ngày hôm qua, cám ơn ngươi. " Trầm Lạc cảm thấy Vũ Văn Thượng càng ngày càng gần mình liền vừa nói vừa đẩy hắn ra.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50