121 Tay áo Triêu Ca lay động theo gió, sải bước đến cạnh Dạ Huyền, giọng nói đều đặn, bình thản như nước: "Hôm nay ở phòng ăn suýt chút nữa ngươi đã giết người?"
Dạ Huyền không lên tiếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Triêu Ca một cái, chỉ là sắc mặt vừa có chút ôn tình đã biến mất, trở nên lãnh ngạo, cất con thỏ nhỏ Lâm Hồi Âm đan vào một hộp đen trong tay áo mình
Triêu Ca bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, trầm mặt một lúc lại nói: "Hắn cũng không có ác ý gì, chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi, tại sao ngươi không thử tiếp nhận ý tốt của người khác?"
Dạ Huyền vẫn im lặng, chỉ khép mi mắt lại, hất cằm lên, thu lại ánh mắt ngắm nhìn núi xanh ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
122 "Ta hy vọng lúc ta trở lại ngươi đã rời đi. " Dạ Huyền vứt lại một câu nói, sau đó bóng đỏ liền vội biến mất.
Ngàn năm sau, hắn đã không còn là Dạ Huyền trẻ tuổi ngu ngốc, tin tưởng bất kỳ ai nữa.
123 Mặc dù Dạ Huyền khép mắt nhưng lỗ tai vẫn có thể phân biệt âm thanh ở xung quanh, hắn biết có một người đang tiến về phía mình, càng lúc càng gần nhưng hắn vẫn không hề mở mắt.
124 Liên Y chưa bao giờ bị người khác mắng là phiền, biểu tình có chút kinh ngạc, nàng không dám tin rõ ràng mới vừa rồi hắn nhìn nàng ôn nhu như vậy, trong nháy mắt nàng ngỡ rằng mình nghe nhầm nên tiếp tục dịu dàng, mở miệng đáng yêu nói: "Ta thích ngươi, ngươi ở chung một chỗ với ta được không? Ta nhất định sẽ để Tiên Đế tiên phi chiếu cố ngươi thật tốt.
125 Đối với sự uy hiếp của Liên Y, Dạ Huyền không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra khinh thường, khịt mũi khinh bỉ, nhếch môi cười lạnh một chút rồi nhàn nhạt xoay người rời đi, không thèm nếm xỉa đến nàng ta nữa.
126 Tiếng đánh nhau lúc có lúc không, chỉ là lúc sau Lâm Hồi Âm còn nghe được tiếng kêu rên, giống như có người bị đánh thương.
Dạ Huyền đánh nhau với người ta sao?
Có câu nói lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, mà đối với Lâm Hồi Âm mất ngủ lúc này, nàng thật sự rất muốn đến xem kịch hay để giết thời gian, vì vậy nàng rón rén rời khỏi giường, khép tai vào tường sau đó hé cửa sổ một khe nhỏ.
127 Nhưng thấy sẽ đánh vào người Hồi Âm, hắn vội vàng đưa tay khác ra, ôm eo nàng lại, che chở nàng trước lòng ngực mình, bàn tay kích động đánh mạnh một chưởng về phía tên kia.
128 Lâm Hồi Âm biết Dạ Huyền không phải người tốt, giết người không chớp mắt, máu lạnh vô tình, thậm chí còn là một người xấu điển hình! Nàng không thể ngờ hắn xấu đến vậy, xấu đến nổi không còn nhân tính!
Trong mắt hắn giống như chỉ có mỗi sự tồn tại của hắn!
Tất cả chuyện hắn làm cũng đều vì hắn!
Lâm Hồi Âm không nhận mình là Thánh mẫu, nhưng giờ phút này nàng không thể nào tiếp nhận hình ảnh kia.
129 Đáy lòng Lâm Hồi Âm tìm kiếm từ ngữ ngăn hắn lại, sau đó nói: "Ta rất cảm ơn việc ngươi đã giúp ta giải vây trong lần Hoàng thái tử bắt ta phải xin lỗi Liên Y.
130 Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền không nói gì, cũng chẳng thể đoán được suy nghĩ của hắn, nàng không sợ hắn chắc chắn là giả, nàng thật sự sợ, sợ hắn trong lúc tức giận sẽ giết nàng.
131 "Ta không chết thì có thể còn hy vọng, ta chết cái gì cũng mất. . . Vậy nên ta không thể chết, hơn nữa ta phải mạnh lên, mạnh, rất mạnh, mạnh để không ai có thể giết được ta.
132 Hắn chưa từng theo đuổi cô gái nào, cũng không hiểu cách làm sao để theo đuổi một người, hắn sợ quá gấp sẽ dọa nàng chạy mất, hắn sợ nàng sẽ cách xa hắn ngàn dặm.
133 Nhưng trong nháy mắt nhìn theo nàng, hắn lại nhanh chóng vọt đến cạnh nàng, kéo tay nàng lại, hỏi: "Ngươi bị thương?"
Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền kéo tay lại nhất thời sợ hết hồn, một hồi lâu mới khẩn trương bình phục, nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền, đáy mắt lóe lên một tia khó hiểu: "Cái gì?"
"Có phải ngươi bị thương không?" Dạ Huyền không đợi Lâm Hồi Âm trả lời, liền buông lỏng tay Lâm Hồi Âm ra, mắt phượng hẹp dài quét từ trên xuống dưới Lâm Hồi Âm một cái.
134 Lâm Hồi Âm xấu hổ, hận không có cái hố để chui xuống. Nàng vội vàng la lên: "Ta không bị thương. . . " Rồi giùng giằng thoát khỏi sự khống chế của Dạ Huyền, nhưng hắn lại nắm chặt không buông.
135 Dạ Huyền ôm Lâm Hồi Âm đi đến mép giường, mới định thả Lâm Hồi Âm vào giường thì Liễu Nhiễu đã đi đến bên cạnh, ngăn Dạ huyền lại chỉ cái ghế một bên nói: "Đặt nàng xuống đó.
136 Có hai khu vực để học, khu vực một là đại điện nằm giữa sườn núi Thần Sơn, tên là "Tinh Điện", khu vực hai chính là giáo đường.
Đối với đệ tử mới nhập môn mà nói, năm thứ nhất đi học ở Tinh Điện tương đối nhiều.
137 Bốn mắt giao nhau làm lòng Lâm Hồi Âm rạo rực, đầu ngón tay cũng run run một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục hướng Triêu Ca tươi cười vui vẻ, vấn an hắn.
138 Khẩu quyết Ngự kiếm phi, vào buổi học thứ nhất ở Tinh Điện đã có sư huynh giới thiệu qua cho bọn họ.
Khẩu quyết này thật dễ hiểu, nhưng trong thực tiễn lại khó khăn hơn nhiều.
139 Mặt Lâm Hồi Âm trong nháy mắt đỏ lên, len lén nâng mí mắt, nhìn Triêu Ca trước mặt mình. Phát hiện biểu cảm của hắn cực kỳ lạnh nhạt, lộ ra sự uy hiếp vô hình, Lâm Hồi Âm mím môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta lập tức trở về học thuộc.
140 Lâm Hồi Âm cắn ngón tay, nhìm chằm chằm thuật không đốt lửa, đáy lòng thầm ghi nhớ sau đó tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cây nên cách đó không xa, đọc khẩu quyết một lần, cây nến không phản ứng, Lâm hồi Âm nhíu mày một cái, lại tập trung tinh thần hơn một chút, lại đọc thêm lần nữa, cây nến đằng xa thoáng hiện lên một chút lửa, mặc dù không cháy lên nhưng cũng làm cho Lâm Hồi Âm cực kỳ thích thú, vậy nên tập trung mọi sự chú ý trong đại não, đọc khẩu quyết một lần nữa, làm nàng kinh ngạc chính là lần này cây nến thật sự được thắp sáng.