141 Chương không có nội dung. Bạn đọc chương tiếp theo nhé.
142 Lâm Hồi Âm phát hiện mình có thiên phú niệm lực như vậy, không tránh khỏi hưng phấn, lên giường đã được một lúc vẫn không hết kích động, không thấy buồn ngủ chút nào.
143 Triêu Ca vẫn nhìn Lâm Hồi Âm, chẳng qua ánh mắt trở nên âm trầm hơn, một lúc sau mới bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "Toàn bộ này đều do ngươi tự tay sao chép?"
Giọng nói của Triêu Ca bình thường, không có gì là không ổn nhưng mơ hồ lại làm Hồi Âm cảm thấy bất an, hắn sẽ không phát hiện ra gì chứ?
Nhưng mà nàng cảm thấy một ngàn lần này chỉ cần một ngày một đêm là có thể viết xong thì có chút bất khả thi, nàng có nên lừa gạt hắn không?
Ánh mắt Lâm Hồi Âm chuyển động nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không thể tự làm mình rối rắm, nhưng mà nàng cũng có thể qua nổi mắt Triêu Ca.
144 "Biết dùng và dùng thuần thục khác nhau rất nhiều, trong quyển sách này có rất nhiều tâm pháp tu luyện, điều tức nội tức, nếu ngươi cũng không nhớ thì làm sao tăng tiên lực đây? Nếu như không cố gắng, cứ lười biếng như vậy sao có thể tu luyện thành tiên?"
"Học tập tiên thuật là quá trình bản thân cố gắng, ngươi không nên cảm thấy ngươi có thiên phú thì có thể buông lỏng, hôm nay ngươi lười biếng như vậy, ngày mai những người không có thiên phú cũng sẽ vượt qua ngươi.
145 Lâm Hồi Âm chém rất nhiều cây trúc, tu luyện cũng quen, mới ban đầu chém một cây trúc mất gần nửa ngày nhưng sau đó số cây trúc rơi càng lúc càng nhiều, thao tác của nàng càng lanh lẹ, sắc bén.
146 Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên tối sầm lại. . . Hắn nhìn thấy cái tay nhỏ bé của nàng đã sưng tấy lên như bánh bao, còn máu tươi đàm đìa hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mềm mại ban đầu nữa.
147 Ánh mắt hắn lạnh lùng bình tĩnh nay đã có chút nóng bỏng, không tự chủ được mà cúi đầu nhích môi lại gần nàng hơn.
***
Trong rừng trúc xanh biếc, Dạ Huyền tóc bạc áo hồng đứng cách đó không xa, nhìn một màn như vậy cảm thấy thật xinh đẹp.
148 Triêu Ca nhìn chằm chằm nàng một lúc lại nói thêm: "Cao thuốc kia nhớ xức đều mỗi ngày, như vậy sẽ không để lại sẹo. "
Lâm Hồi Âm gật đầu một cái, vẫn không lên tiếng.
149 Gã đàn ông đang xoa tay nàng giống như nhìn được mọi thứ trong bóng tối, nghe được lời nàng nói cơ thể hắn run lên một cái, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn àng.
150 Giọng nói của nàng rất nhỏ, hắn nghe được rất rõ ràng, muốn ham muốn tình dục đang lên tột cùng nhưng không hề do dự dừng động tác lại.
Một lúc sau hắn mới thận trọng thả mềm khí lực, từ trong cơ thể nàng giật giật, phát hiện Lâm Hồi Âm cau mày, cố nén lại ham của của bản thân, từ từ lui ra khỏi cơ thể nàng.